MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/12/12

SÁM HỐI

Ngẩng đầu xin với ông trời
Con không dám nói nửa lời điêu ngoa
Mấy mươi năm một nhành hoa
Nên hình nên vóc thật là đẹp xinh
Dù cho chẳng được ấm lành
Dù cho đơn lẻ gập ghềnh bước chân
Dù cho trong cõi đường trần
Một mình một bóng một thân liễu đào
Sớm chiều vẫn giữ thanh tao
Vẫn tròn chữ hiếu vẫn trao ân tình
Đôi khi thua chúng bạn mình
Thấy lòng buồn bực trách mình kém duyên
Sân si lại ước lại nguyền
Không như lời thấy đảo điên vì buồn
Bây giờ ngẫm lại nguồn cơn
Thấy mình còn sướng còn hơn bao người
Không cơm không áo lạc loài
Không nhà không cửa sống ngoài mái hiên
Ốm đâu không bạc không tiền
Không nơi nương tựa triền miên tháng ngày
Ơn trời được có hôm nay
Thế là tạm đủ chẳng cay đắng nhiều
Trời cho được sống bao nhiêu
Con xin sám hỏi làm điều thiện tâm
Kiếp này chẳng được như mong
Cầu xin kiếp khác sống trong khải hoàn...
Hạnh Nguyên: 18/12/12

22/12/12

DÁNG ĐỨNG VIỆT NAM

Tổ quốc yêu thường anh người Lính 
Từng tấc đất biên cương anh dũng giữ gìn 
Từng vùng sâu từng biển đảo quê hương 
Nơi sóng gió địa đầu có bàn chân anh tới 

Tổ quốc yêu thương anh người con yêu dấu 
Canh biển canh trời cho đất nước bình yên 
Trước quân thù trước bão tố cuồng điên 
Làm người lính đi đầu không chùn bước 

Như dáng đứng Việt Nam muôn ngàn năm trước 
Cha ông xưa đánh giặc kiên cường 
Những con cháu lạc hồng truyền thống bốn ngàn năm 
Từng tấc đất biên cương không cho thù xâm lấn 

Nơi chiến trường hiên ngang người lính 
Giữa lòng dân hiền hậu thủy chung 
Người lính Cụ Hồ côt cách kiên trung 
Thầm lặng hy sinh không màng danh vị 

Mang dáng đứng hiên ngang tạc vào thế kỷ 
Ghi dấu ngàn đời anh Bộ Đội Việt Nam. 

                Hạnh Nguyên: 18/12/12

18/12/12

GỌI NẮNG ĐÔNG VỀ
















Gọi nắng về cho trời đông bớt lạnh 
Cho cuộc đời được mãi mãi bên anh 
Cho sương đêm tan giá buốt ấm lành 
 Cho em có tình yêu anh muôn thủa 

 Gọi nắng về xua mùa đông héo úa 
Xua màn đêm tăm tối mãi lùi xa 
Cho má hồng em duyên dáng kiêu sa 
Cho đôi mắt em nét cười thêm thắm 

 Gọi nắng về ta bên nhau nồng ấm 
Ngắm mùa đông lạnh lẽo dần qua 
Ngắm lá vàng rơi rụng trước thềm hoa 
Ngắm vừng dương trải sắc màu rực rỡ 

 Gọi nắng về con đường thơm hoa sữa 
Dãy phố dài từng phiến đá rêu phong 
Mùa yêu thương sóng sánh rượu nồng 
Hạnh phúc đến bên đời ta gọi nắng. 

Hạnh Nguyên: 18/12/12

14/12/12

GỌI NGƯỜI YÊU DẤU













Thôi gửi lại những bến bờ quên, nhớ 
 Dáng em buồn heo hắt buổi chia ly 
 Trăng viên miễn đã tàn nơi góc phố 
 Thương một người ở lại phía trời kia 

 Giữa đường đời còn lắm nẻo phân chia 
 Những giấc mơ chưa bao giờ có thật 
 Những giòng sông cứ trôi về biển biếc
 Để lại bâng khuâng giữa phút giây này 

 Anh ở đâu xa thẳm chiều nay 
 Có nghe gió gọi những lời phiền muộn 
 Có nhìn mây khuất chân trời tuyệt vọng 
 Cố giấu nỗi buồn trong đôi mắt tiễn đưa 

 Em mãi là yêu dấu của ngày xưa 
Anh hãy giữ nụ hôn dù đã cũ 
 Và ngày mai giữa mùa xuân hạnh ngộ 
 Biết đóa hoa nào yêu dấu để mà thương… 

                      Hạnh Nguyên: 3/4/12

12/12/12

EM MUỐN ANH NÓI " ĐỪNG QUÊN ANH EM NHÉ!"


 “ Trong cuộc đời có nhiều điều đáng nhớ và nhiều thứ đáng quên
 nhưng với tôi ngày hôm nay không bao giờ quên được”



Đã qua mùa lá rụng tả tơi
Cây khô cành khẳng khiu trước gió
Mùa đông lạnh cũng là mùa hạnh ngộ
Ta đến bên nhau trao trọn mối duyên lành

Mấy mùa rồi thời gian cứ trôi nhanh
Chẳng biết nữa cây mấy mùa thay lá
Kỷ niệm đã hằn sâu trong nỗi nhớ
Tình yêu nhiệm mầu ta nguyên ven trao nhau

Tuổi đã xế chiều thời gian chẳng nhiều đâu
Ngày lại ngày qua ta dần về mãi mãi
Mái tóc điểm sương. Đôi môi tê tái
Mối tình mình vẫn nồng thắm không phai.


Em tần ngần tự hỏi nếu ngày mai
Khi em sẽ càng già nua trễ nải
Trái tim anh có thuộc về em mãi
Vòng tay ôm còn nồng ấm không anh?

“Em thật buồn cười và ngốc nghếch dở hơi!!!”
Khi cứ hỏi những điều không đáng nói
Ta đã bên nhau trói bện đời sương khói
“Em buộc chặt đời mình vào thương nhớ đời anh”

Thì hãy tin anh đây là mối duyên lành
Trời đất thương nên khiến đôi mình sát lại
Để ta được gần bên nhau mãi mãi.
Tình yêu thắm nồng ta muôn thủa trao nhau.

Hạnh Nguyên 12/12/12

10/12/12

XIN LỖI EM

Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi 
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.

Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng xin lỗi nhé em ơi!.

Anh hiểu rằng vì câu nói đầu môi
Chắc có lẽ đã làm em đau đớn
Anh xin lỗi vì lúc anh lơ đãng
Nhắc tới một người khi đang ở bên em

Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần từng phút chia xa.

Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.

Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em.

 
Aki Kokoro  26/11/12

8/12/12

ĐOAN TRANG







                      ĐOAN TRANG







Em chẳng khoe với anh mình thật đoan trang
Nên có bao anh chàng nhìn theo đắm đuối
Là đàn bà nào ai dám nói
Chẳng ước mơ được khen ngợi trầm trồ

Em không khoe mình khờ dại ngây ngô
Chẳng biết làm dáng làm duyên cho ai nhìn thấy
Là phụ nữ ai mà chẳng vậy
Muốn đẹp muốn duyên dù nhan sắc hao gầy

Em chẳng khoe mình tài giỏi hơn ai
Rằng em luôn có tấm lòng từ bi bác ái
Em PR cho mình thành thần thoại
Để trước anh em hơn hẳn bao người

Em chẳng khoe mình, em là thế anh ơi
Son phấn nhạt mờ khỏa lấp nếp nhăn thôi
Rất giản đơn em chỉ là như vậy
Biết yêu anh và cũng rất yêu đời

Đừng so sánh em với nhiều người nhé anh ơi
Bởi tình yêu đích thực là như thế
Em chỉ là em một nữ nhi bình dị
Một người đàn bà chỉ dành để yêu anh.
( Chuyện đã cũ mà bây giờ vẫn mới)



                            HN 28/08/11

24/11/12

CÒN MÃI DẤU YÊU


CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng bao giờ em quên được anh đâu
Dù có thể chẳng được làm chồng vợ
Bởi kiếp trước có duyên mà không nợ
Nên kiếp này không được ở gần nhau

Chẳng thể nào em quên được anh đâu
Dù thời gian có xóa nhòa tất cả
Những kỷ niệm có thể rồi bôi xóa
Nhưng tên anh mãi vẫn cứ chói lòa

Chẳng thể nào tình nghĩa sẽ phôi pha
Dù bến bờ anh ngày càng xa cách
Mỗi ngày qua gần với ngày giã biệt
Nhưng tim em anh vẫn chiếm tròn đầy

Chẳng thể nào quên được đâu anh
Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu
Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối
Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương

Chẳng thể nào quên dù xa cách dặm đường
Trong tim em anh vẫn là tất cả
Thượng đế vẫn chớ trêu nghiệt ngã
Khiến người ta phải dôi ngả chia ly

Vẫn còn nguyên đây những ký ức diệu kỳ
Vẫn nguyên vẹn lời tình yêu chan chưa
Vẫn yêu thương dù chẳng còn anh nữa
Ngàn năm sau lời hứa vẫn tròn đâỳ

Yêu thật nhiều khi ta vẫn còn đây….


                                     Hạnh Nguyên: 24/11/12

11/11/12

ĐI OFFLINE!







                               ĐI OFFLINE!



Đi offline em chỉ ngồi lặng lẽ
Bên góc nhà sàn dáng vẻ trầm tư
Nghe bạn bè vui vẻ đọc thơ
Những vần thơ chứa chan từ gan ruột

Đến offline chẳng nuột nà là lượt
Không màu mè không áo mũ xênh sang
Giản đơn thôi trang phục đời thường
Em bình dị như lẽ đời vẫn thế

Đi offline không ồn ào hoa mĩ
Chọn chỗ khiêm nhường lặng lẽ ngồi nghe
Bởi ngoài kia trong mưa gió tái tê
Bao đứa trẻ còn đang đói lạnh

Đến offline để hiểu một miền quê
Vẫn khốn khó giữa vòng quay tạo hóa
Tự thấy mình hình như đầy đủ quá
Thương quê nghèo trăm ngàn nỗi sót xa

Đi offline tự thấy đã xa hoa
Thấy hình như mình có gì không phải
Giá có thể xin thời gian trở lại.
Để offline em xin khất ở nhà….

                           Hạnh Nguyên: 8/11/12



10/11/12

CON ĐÒ THỜI GIAN


CON ĐÒ THỜI GIAN

Mừng ngày lễ lớn của ta
Chẳng ai mừng cả thì ta tự mừng
Nâng lên đặt xuống tưng bừng
Một mình một chén ( trà) say cùng gió mưa

Sáng trưa chiều tối ngẩn ngơ
Vào ra một cõi bơ vơ hao gầy
Mừng ngày lễ lớn hôm nay
Phụ huynh không biết trò thì bé thơ

Nhớ hồi trước mới bơ vơ
Vào nghề ở chốn xa xôi núi rừng
Trò tôi nhút nhát ngập ngừng
Tặng cô ngày lễ trái chanh để dùng

Em ơi không phải quà mừng
Mà là quà biếu tỏ lòng biết ơn
Quà này cô để dùng luôn
Không làm kỷ niệm nên không gọi mừng

Em tôi bẽn lẹn ngượng ngùng
"Thưa cô em nhớ cô đừng mắng em."
Chút quà quê bé cỏn con
Nhưng lòng cô lại ấm hơn bây giờ

Mừng ngày lễ của thấy cô
Đôi vần tâm sự chuyện xưa - bây giờ?!!!.

Hạnh Nguyên: 18/11/12.

8/11/12

EM VỀ






EM VỀ
( Trộm vài câu của ai đó)


Em về gom nắng mùa đông
Bán đi có đủ kén chồng không anh?
Mù sương mây sớm giăng mành
Trời không có nắng ngày thành âm u

Em về gom ngọn gió mùa
Bán đi có đủ để mua ấm nồng
Lỡ rồi trời đã sang đông
Làm sao tìm được phiêu bồng cỏ hoa?

Em về gom ánh chiều tà
Thắt nơ buộc chỉ thành quà gửi trao
Tình yêu mỏi mệt thét gào
Biết vầng trăng khóc khi nao thì về

Thôi đành góp nhặt câu thề
Đổi  trao ngày ấy vỗ về tâm tư
Lòng riêng ý ngỏ thành thơ
Bắt đền câu chữ bây giờ hư hao!




                                                         8/11/12




4/11/12

ƯỚC NGUYỆN






        ƯỚC NGUYỆN



Cho em về nơi ấy cùng anh
Để được thấy chiều nay trời trở gió
Lá vàng bay dọc theo từng con phố
Có bàn chân anh thường lặng lẽ đi về


Cho em về theo ngọn gió tái tê
Của mùa đông đang lững lờ thổi đến
Cái giá lạnh của mùa riêng yêu mến
Dáng anh buồn trong chiều vắng đìu hiu

Cho em về ghé quán cóc cô liêu
Bên anh đếm từng giọt cà phê đắng
Thấy con tim bồi hồi sâu lắng
Thương cánh chim chiều mải miết bay xa

Cho em về thăm mẹ thăm cha
Thăm miền quê anh dãi dầu mưa nắng
Cánh cò trắng giữa miền xa vắng
Tuổi thơ nghèo trên đồng đất bùn lem

Cho em về miền cổ tích thần tiên
Căn gác nhỏ giữa phồn hoa phố thị
Đôi trái tim yêu cuồng say mộng mị
Suốt cuộc đời tìm một nửa trong nhau.


                                         Hanh Nguyên: 2/11/12





26/10/12

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ CUA LÒNG NHAU







                                         TRI KỶ




Xin được làm tri kỷ của lòng nhau
Dẫu Trái đất sẽ có ngày cằn cỗi
Cơn nắng quái có thể rồi tắt lụi
Trái tim này xin được mãi riêng anh

Xin được làm chiều biếc trong xanh
Giữa trời thu cánh chim không lạc lối
Dáng liêu xiêu bàn chân ai bước vội
Một nốt trầm trong bản nhạc chiều rơi

Xin được làm tri kỷ của anh thôi
Để được nghe buồn vui anh chia sẻ
Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ
Dấu mình trong con mắt bao người

Xin được làm tri kỷ nhé mình ơi!
Như Bá Nha cùng Tử Kỳ xưa ấy
Như vũ trụ đắm say trời đất vậy
Luôn cồn cào thương nhớ về nhau.



                         Hạnh Nguyên: 23/10/12



25/10/12

LẶNG THẦM MỘT TÌNH YÊU



                 


LẶNG THẦM MỘT TÌNH YÊU


Chẳng bao giờ còn được nữa đâu anh
"Em trở lại vẹn nguyên thời con gái"
 Thủa hoa niên ngu ngơ vụng dại
Để được trao anh nồng ấm nụ hôn đầu

Xa lắm rồi ngày ấy chẳng còn đâu
Thời khuôn ngực tròn căng con gái
Em bây giờ già nua trễ nải
Vẫn muốn trao anh nguyên vẹn mối duyên đầu.

Xin đừng giận hờn mỗi lúc nhớ về nhau
Dù ngày mai có xóa mờ tất cả
Dù vết cứa đã hằn sâu máu ứa
Thì ngàn năm bia đá chẳng phai màu

Cũng đừng buồn anh nhé nếu ngày sau
Em rẽ lối bước theo chiều ngược lại
Dấu yêu xưa chẳng còn là mãi mãi
Tay chẳng trong tay lưu dấu con đường

Anh bây giờ có còn nữa nhớ thương?
Khi đã từng hơn một lần rẽ lối
Không nhìn lại dù trái tim buốt nhói
Chia tay rồi ngó ý vẫn còn vương.


                         Hạnh Nguyên:  25/10/12


15/10/12

MÙA LÁ VỠ












                           
                     MÙA LÁ VỠ

Mùa thu vẫn đi giữa ngày cả gió, 
Lá vàng rơi rơi xao xác nỗi buồn,
Vạt nắng đã tàn phai trong ký ức. 
Đâu một thời của những hẹn hò xưa


Đâu một thời những bối rối ngây thơ,
Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....
Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở, 
Đọan cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan 


Mùa thu đi một nửa vội vàng
Nhân gian vẫn gọi đây mùa lá vỡ,
Mùa của những mốt tình muôn thủa
Dấu dại khờ trong đôi mắt thâm nâu 


Đã muộn rồi ai biết sẽ về đâu, 
Cho thu buồn xanh xao miền ký ức, 
Trăm năm vẫn mộng đầu mơ ước,
Giữa heo may mùa lá vỡ nhiệm màu.

                                 
                                           Hạnh Nguyên: 15/10/12





12/10/12

ĐÈN LỒNG ĐỎ











                        ĐÈN LỒNG ĐỎ


Đứa bé háo hức chờ
Bố sẽ về mang quà như lời hứa
Hè qua thu tới rồi đông sang
Ngoài hiên những cơn gió mùa đã thổi
Bọn trẻ con ngoài ngõ
Xúng xính những chiếc áo màu sặc sỡ
Ríu rít khoe món quà của bố
Đứa bé lầm lũi đơn côi
Co do nơi góc phố
Thèm thuồng nhìn những chiếc đèn lồng đỏ
Và bọn trẻ con đang rúc rích cười đùa.
Bố đã hứa
Sẽ trở về vào mùa thu và mua quà cho nó
Nó đợi. đợi hoài, đợi mãi
Từ đầu mùa hè cho tới chớm đông
Ngày nào cũng thầm mong
Bố trở về với chiếc đèn lồng đỏ.
Nó buồn bã nhìn bầu trời ủ rũ
Gió mùa thổi gió từng cơn vần vũ
Trong trái tim bé nhỏ thấy đau
Chiếc đèn lồng với mùa thu qua mau
Và lời hứa vẫn hằn sâu ...rưng rức!!!


                                         Hạnh Nguyên: 12/10/12



6/10/12

MỘNG UYÊN ƯƠNG










                                                  MỘNG UYÊN ƯƠNG



Em khép cửa ngăn gió mùa se lạnh
Thấy xao lòng tiếng lá cuối thu rơi
Thương giọt khuya lấp lánh lạc cuối trời
Mắc màn sương biết làm sao gỡ rối...

Gió ngoài hiên vô tình vẫn thổi
Gió ngập ngừng run rẩy ánh đèn loang
Cháy trong lòng ai gõ cửa thầm mong
Nhớ hơi thở anh rụt rè đính ước?

Đôi mắt này đây em còn thức
Khe khẽ thôi sợ động vỡ mùi hương
Lá giật mình gặp bóng trăng sương
Phía người xa ngỡ mùa đông để ngỏ...

Em nhón chân bước vườn khuya bỡ ngỡ
Sợ tiếng rơi lạnh vỡ đêm sầu
Ngày tháng  chảy theo tiếng lòng sóng vỗ
Biết khi nào bến đỗ mộng uyên ương.


                                      6/10/12


27/9/12

MÙA TRĂNG LẠNH







                               MÙA TRĂNG LẠNH


Đêm vắng nhìn trăng bao vấn vương
Vườn khuya trăng lạnh cõi vô thường
Tàn đêm bóng xế hồn đơn lẻ
Gió hú đêm dài nỗi nhớ thương

Mảnh trăng sắc lạnh chiếu muôn phương
Bên hiên trăng vẽ mộng canh trường
Trông về xa vắng mòn mong đợi
Lặng lẽ trăng đùa nhánh dạ hương

Đêm vắng trăng buồn muốn sẻ đôi
Một nửa mùa thu sắp qua rồi
Trăng đầy, trăng khuyết, trăng tròn khuyết
Bao mùa trăng cũ nhớ đầy vơi

Đêm vắng trăng buồn héo hắt trôi
Ánh trăng vàng vọt giữa đất trời
Bao la vũ trụ mình ta thức
Giọt lệ ân tình mặn đắng môi

Anh hỡi ! Em vẫn đợi nơi này
Vầng trăng lành lạnh khuất sau mây
Trăng ơi soi tỏ đường anh tới
Bên em anh nhé mộng xum vầy


                                 Hạnh Nguyên: 27/9/12

19/9/12

MÉO MÓ








                                   MÉO MÓ




Em ngắm nhìn “người thương mến” của anh
Ôi gương mặt của bóng ma hiện hữu
Tại mắt hoa hay tại em uống rượu
Trước giận giữ tình yêu mọi thứ chẳng tròn vành

Em ngắm nhìn người mê mải yêu anh
Như bỗng thấy một người từ thiên cổ
Cũng mắt, cũng môi nhưng đặt không đúng chỗ
Giống xác ướp của cái thời Ai cập ngày xưa

Em ngắm nhìn người đàn bà không ưa
Người phụ nữ đã làm anh lơ đãng
Trước tình em như bóng chiều trạng vạng
Không rõ ràng sáng tối đan xen

Em ngắm nhìn người ấy và em
Hai thái cực một đen một trắng
Không giấu được tâm tư chĩu nặng
Làm thế nào chiến thắng được...hờn ghen!???


                             Hạnh Nguyên : 19/9/12


13/9/12

CHO MỘT LẦN





                           CHO MỘT LẦN


Cho một lần giọt nước mắt sang trang
Em âm thầm bước đi về phía ấy
Nơi cuối đường nắng hạ còn ngoe nguẩy
Khép mi cong đôi dòng lệ muộn màng

Cho một lần cho phận số đa đoan
Mộng ước vu vơ tan theo hình bóng nhớ
Một mùa thu với cúc vàng rực rỡ
Và cơn mưa như dịu mát tâm hồn

Cho một lần trong khoảnh khắc hoàng hôn
Em hồ hởi âm thầm nghe gió hát
Gió vẫn réo gọi khúc ca màu bạc
Long lanh xanh trong nước mắt nụ cười

Cho một lần em chẳng thấy đầy vơi
Sầu cạn tình yêu em hoá hồn trinh nữ
Thoáng e ấp trong sương tình tư lự
Xin đừng buồn và đừng khóc nghe em?

Cho một lần ta trở lại bóng đêm
Mang gửi tình yêu xua bến đời hiu quạnh
Mang nhung nhớ gửi thiên thần lóng lánh
Để trọn cuộc đời đôi mắt ....chẳng lệ rơi!

            13/9/12



8/9/12

THU BÊN ANH



Em lặng nhìn lá vàng bay theo gió,
Chiều nay thu lãng đãng tìm về,
Từng chiếc lá lìa cành xao động,
Như thì thầm nói tiếng nhớ thương

Ừ nếu đừng xa cách dặm trường
Vượt không gian về bên anh ngay nhỉ
Để úp mặt vào ngực anh ấm thế
Và thì thầm em nhớ lắm anh ơi!!!!

Mới đó thôi mà thấy quá lâu rồi,
Chẳng được nghe lời ấm nồng anh nói
Chúng mình bên nhau chiều hồ tây sóng dội
Trong một chiều tóc rối tung bay

Lặng nhìn thu ngấp nghé chiều nay
Em nhớ cây sưa già bên hồ gió lộng
Lại ước được cầm tay anh lướt sóng
Lãng đãng chiều mơ mộng ngắm hồ sen,

Mới hôm nào sen còn tươi xanh
Từng cánh hoa toả hươmg thơm ngát,
Bây giờ chắc sen tàn úa nát
Có còn ai ra chụp ảnh không anh ?

Em sẽ lại đến Tây hồ vào ngày thu trong xanh,
Để được ngắm mặt hồ thu dậy sóng
Để lại được cùng anh nghe gió hồ sao động
Bầy sâm cầm mải miết trước hoàng hôn

Nhớ thật nhiều và mơ ước phiêu diêu
Được nắm tay anh một chiều thu vàng rực,
Đi bên Anh lòng ngập tràn hạnh phúc.
Anh có muốn em về thu Hà Nội với anh không?????
                   
                                             Hạnh Nguyên: 
  15/9/12

6/9/12

LÁ THU VÀNG







         LÁ THU VÀNG


Trời đã chớm vào thu
Gió heo may nhè nhẹ
Trên từng phiến lá xanh
Đã thay màu héo úa

Thắp sáng lên ngọn lửa
Bồng bềnh lá vàng rơi
Ấp ủ lời réo gọi
Bóng dáng ai rạng ngời

Áo lụa em vàng rực
Giữa bốn mùa lá rơi
Mưa mưa rồi lại nắng
Màu áo ngày một tươi

Đôi mắt như đang cười
Lá vô thường bay mải
Ta nhặt vội lên hương

Bàn tay ai níu lại

Có phải màu áo phai
Nên em cười bẽn lẽn
Gió lặng nằm cô đơn
Áo vàng em thay lá












Ôi hương sắc mặn mà
Bàn tay em ngà ngọc
Thời gian vội vàng qua
Dáng em về vội vã

Mắt em màu mây xa
Suối tóc dài buông xõa
Vũ trụ giữa ngàn hoa
Người bước đi trên lá

Bản nhạc chiều phiêu lãng
Vô tình ai chép ra
Nghe tiếng cười ròn rã
Vòng tay choàng ấm êm

Em như là sương đêm
Ngủ vùi trên mắt lá
Nắng thu về óng ả
Em tan vào hư vô

Mong em là cơn mưa
Tưới mát cho cuộc đời
Những tâm hồn khô nẻ
Mưa tràn trề xanh tươi.

6/9/12






.

3/9/12

RẤT ĐẸP HÌNH ANH



















Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều
Bóng dài trên đỉnh dốc cheo leo
Núi không đè nổi vai vươn tới
Lá ngụy trang reo với gió đèo

Thủa còn đi học mỗi khi thầy ra đề bài viết về hình tượng người Lính trong văn học. Mình thường mang
câu thơ ruột này ra để mở đề. Vần thơ mang vẻ đẹp
vô cùng lãng mạn của người lính. Trong cái nắng chiều bảng lảng. Nơi đỉnh núi mù sương. Hình ảnh anh
bộ đội như sừng sững trước dốc núi non ngàn.
Viết về anh hôm nay những người lính thời bình là
những chiến sĩ trên mặt trận xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Những người lính giúp dân cấy lúa trồng khoai. Giúp bà con vượt qua bão lũ, cũng không thiếu gian
nan và cả hy sinh tính mạng. Người lính dù ở vào thời nào cũng mang vẻ đẹp oai phong lẫm liệt. Ai đã từng đọc "Chinh phụ ngâm". Ai đã từng cất tiếng hát "Lời người ra đi". Đều mang tâm trạng kính phục trân trọng những chiến sĩ ra đi vì đất nước và cảm thông sâu sắc đến những người vợ lính. Dù không trực tiếp chiến đấu nhưng cũng hy sinh tất cả. Hạnh phúc lứa đôi, tuổi xanh cho một nghĩa cử cao đẹp vì tổ quốc hy sinh. Viết về các anh là viết về những chàng trai chân chất.
Về những tinh hoa của đất của trời, những con người làm nên lịch sử của một thời đại vĩ đại, thời đại Hồ Chí Minh.









Những chàng trai không tiêc tuổi thanh xuân hiến mình cho sự tồn vinh của cả một dân tộc. Những người lính dù hy sinh gian khổ, dù biết sẽ chịu nhiều thiệt thòi vẫn tiến lên phía trước
Nếu được làm hạt giống để mùa sau
Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa
Vui gì hơn làm người lính đi đầu
Trong đêm tối tim ta làm ngọn lửa

Anh giải phóng quân ngày nào “vẫn đôi dép lội chiến trường” hôm nay thực sự được hình tượng hóa, hơn thế, được lý tưởng hóa mang vóc dáng như một dũng sĩ thời đại: “Thuở anh đi, sắc nhọn ngọn tầm vông
Giản dị như chàng trai làng Gióng”,
Với khí thế: “bước chân hài bảy dặm”, “Đường tiến quân ào ào chiến thắng”. Mỗi dân tộc có hoàn cảnh lịch sử và sự lựa chọn lịch sử cụ thể của mình..Hoài niệm đẹp bao giờ cũng phải biến thành sức mạnh. Hào khí chiến thắng đã trở thành một động lực mãnh liệt, phi thường. Chủ nghĩa anh hùng thời hòa bình xây dựng chính là sự tiếp nối bản anh hùng ca thời kháng chiến. Thiên niên kỷ mới, sự nghiệp đổi mới đất nước giục giã khúc quân hành mới
Những người lính lại tiếp bước cha ông làm nên trang sử mới. Một non sông Việt Nam gấm vóc rạng ngời..

.

1/9/12

BÌNH YÊN NƠI MẮT BÃO






                                               BÌNH YÊN NƠI MẮT BÃO






Em cánh chim nhỏ giữa trời giông gió
Còn Anh như mắt bão rất yên bình
Xung quanh anh dù gió thét mưa nghiền
Không tả tơi thảm thương theo chiều xoáy

Trong mắt bão bình yên đến vậy
Thì tại sao cố tạo những cuồng phong
Xoá tan đi vừng sáng của trời hồng
Mang tất cả cuốn trôi cùng cơn lốc

Dù sóng dập gió vùi nhiều oan khốc
Nhưng bên anh rồi trời lai trong xanh
Dù muộn màng và dù có mong manh
Xin chỉ lối cho em vào mắt bão

Để em tin giữa biển đời chao đảo
Rằng nơi đây vẫn có cả trời mây!
Rằng nơi đây tình yêu vẫn dâng đầy,
Và hạnh phúc bình yên nơi mắt bão.


                              Hạnh Nguyên: 1/9/2012



26/8/12

LỜI MẸ RU









                                                             LỜI MẸ RU

À ơi... mẹ của con ơi...
Ru con mẹ hát những lời bà xưa
Trời thì sớm nắng chiều mưa
Ngọt ngào mẹ gọi cơn mưa đừng về

Nắng chiều vương mãi chân đê
Con đò quyến luyến bến quê hương mình
Đàn ai tích tịch tình tinh
Một ngày nên nghĩa, nên tình, nên duyên

Bóng trăng mình nhớ ngọn đèn
Xui trăng nhớ bến xui thuyền nhớ trăng
Con cò sải cánh bay lên
Lời ca của mẹ theo con tháng ngày

Thuyền đi sông rộng bến dài
Đôi bờ thương nhớ hôm mai đợi chờ
Con từ câu hát à ơ
Nhớ thương lòng mẹ một đời hát ru.
                                                               26/8/2012

18/8/12

PHỤ TÌNH











                                                          PHỤ TÌNH



Thôi em đã bỏ đi rồi
Cái áo em cất cái quần em mang
Duyên tôi từ ấy lỡ làng
Một mình quạnh vắng bẽ bàng chốn quê

Ngày mưa ngày nắng não nề
Riêng tôi một góc ê chề gió trăng
Hè qua thu vội sang ngang
Trầu không héo úa, cau hàng đỏ au.

Thế là chẳng lấy được nhau
Nhân gian bỗng hóa bể dâu khốn cùng
Ngày em sách áo theo chồng
Tôi mang mơ ước đốt trong góc nhà

Em giờ làm vợ người ta
Còn tôi thành một lão già ngẩn ngơ
Ngày ngày biến chữ thành thơ
Đem treo lên vách hòng chờ người xem

Bây giờ qua quãng đường quen
Hồn tôi đắng lại một niềm quạnh hưu
Gió đưa cây cải đi đâu
Để rau răm mãi khổ đau thế này!?


                                              Hạnh Nguyên:  18/8/2012

16/8/12

HẠ TÀN







                                                     HÀ TÀN


Lại một ngày em dài nhớ anh
Như cơn mưa giữa trời cuối hạ
Phố vắng giờ không còn tiếng ve ong ả
Chỉ có sấm rền và rả rích mưa ngâu

Hạ sắp qua rồi em chẳng ngủ được đâu?
Lật từng trang thơ với ngút ngàn kỷ niệm
Một ngày hạ qua đón mùa thu vừa đến
Cái nóng không còn cào cắn câu thơ...

Em xa anh lòng cứ mãi ngẩn ngơ
Như cánh chim bay không tháng ngày yên ả
Con dốc sau lưng con dốc dài lã chã
Em mệt nhoài trong khắc khoải cơn mưa

Đã có anh rồi sao vẫn cứ xa xôi
Như cổ tích thủa nào em đã đọc
Trong đêm thâu giữa mênh mông cô độc
Câu thơ buồn không thành bản tình ca

Lại một ngày em vơ vẩn vào ra
Nỗi nhớ anh trong câu thơ vụng dại
Cơn mưa cuối hạ cứ ào ào rơi mãi
Để nỗi buồn còn vương lại hồn thơ.



                                                 16/8/2012



14/8/12

THU CẢM










                                             THU CẢM


Chớm thu lành lạnh nỗi sầu
Mưa rơi mỏng mảnh đục ngầu mắt ai
Mây chiều nhạt, nắng thu phai
Mênh mang gió hát qua vai thiên đường

Chớm thu sương vắt phố phường
Con chim lạc giọng vô thường khúc ca
Tìm về chốn cũ phôi pha
Để nghe nước mắt vỡ òa pha lê

Chớm thu cỏ ướt ven đê
Đường xưa lạc bước người về nơi nao
Cánh chim bạt gió nghiêng trao
Hồn thu trong tiếng ca dao vọng về

Chớm thu sực tỉnh cơn mê
Bàn chân tê buốt lối về lá rơi
Người đi lẻ bóng mình tôi
Bóng thu ôm bóng phai phôi ngậm ngùi...


                                         Hạnh Nguyên: 14/8/2012




9/8/12

KHÚC MƯA ĐÊM










                                               MƯA ĐÊM


Nghe tiếng mưa thì thầm mái phố
Ngỡ bước chân anh về thăm lại lối xưa
Bóng đèn khuya mờ tỏ đường mưa
Thức cùng đêm hão huyền hư ảo

Mưa thánh thót như tiếng lòng phiền não
Như hơi thở buồn cào trên lá vàng rơi
Tay đan tay ôm gối ngắm nhìn trời
Mằn mặn môi nỗi niềm riêng canh cánh

Bài thơ tình em viết trong đêm lạnh
Vẫn nghe mưa than thở nhớ về ai
Một giọt buồn đọng lại ở bờ vai

Mưa nhòe ướt cả con tim vụng dại 

Mưa kéo nghiêng một giấc mơ hoang hoải
Trong chiêm bao hình như thấy ai về
Một chiếc lá bay làm lay động vườn khuya
Giây phút ấy... của tình yêu vĩnh cửu.



                                           Hạnh Nguyên: 4/8/12

6/8/12

GIỌT SƯƠNG

   
     








                                                 
  GIỌT SƯƠNG

























             










                                                   Hạnh Nguyên: 6/8/2012

4/8/12

CHUYỆN ĐÔI MÌNH







                                  GIỌT SƯƠNG KỂ CHUYỆN


Sáng cuối hạ sương trải mình se lạnh
Đôi vai trần buốt giá bởi hơi sương
Sương giăng giăng che lối cũ kín đường
Em lạc bước cõi vô thường cỏ mọc

Sương chưa tan hơi sương làm ướt tóc
Tóc thơm nồng tắm gội bởi sương đêm
Hương tình yêu ướp ngọt cánh môi mềm
Cho lá ướt chạm vào tim nỗi nhớ

Hơi sương rơi hay bầu trời ngấn nước
Dâng ngập trong tim kỷ niệm êm đềm
Bước chân đi cỏ đẫm sương đêm
Chạm nỗi nhớ thấy tim mình run rẩy

Sương ướt lạnh cho môi mềm vương vấn
Hương tình anh vẫn phảng phất nơi này
Còn đong đầy vị mật ngọt ngất ngây
Của nụ hôn ngày đầu tiên ước hẹn ?



                                         Hạnh Nguyên: 4/8/12






1/8/12

HẠ TÀN









                                                              
HẠ TÀN


Hạ sắp qua rồi trời đã vào ngâu
Mưa khóc vì ai ngập tràn lối phố
Bên mái nhà tranh nhìn cơn mưa đổ
Hạ sắp qua rồi hãy đợi nhé mùa thu.

Hạ sắp qua rồi hãy đợi nhé mùa thu
Chẳng còn nữa chớp xé trời loang lổ
Những cơn giông cũng lùi vào quá khứ
Để heo may sẽ lặng lẽ kéo thu về

Gió heo may lặng lẽ kéo thu về
Ngoài hiên vắng từng hạt sương gõ nhẹ
Xạc xào lá lìa cành khi bóng xế
Se sắt môi cười héo úa mùa thu

Hạ sắp qua rồi trời sẽ lại vào thu
Mùa cốm mới thơm bàn tay bé nhỏ
Mùa hoa cúc mùa của ngày xưa đó
Ta nắm tay nhau lặng lẽ đón thu về.

                                                 Hạnh Nguyên: 01/ 8 /2012





30/7/12

BẢN TĂNG GÔ MUỘN MÀNG








                        BẢN TĂNG GÔ MUỘN MÀNG




Sao chẳng được gặp nhau từ thủa hoa niên
Sao ông trời dành cho em quá ít
Hạnh phúc mãi ở bến bờ xa mịt
Sắp gặp rồi sóng lại đẩy xa thêm

Em nhớ anh thao thức hằng đêm
Đếm thời gian cứ trôi qua khắc nghiệt
Những nếp nhăn hằn lên vĩnh viễn
Như tuổi xuân đến lúc phai mờ

Sao chẳng được gặp nhau từ thủa ngây thơ
Ngày mắt biếc cứ ngời lên lấp lánh
Chiếc eo lưng như con ong tròn lẳn
Chẳng sợ sồ xề ngực, bụng nhăn nheo

Tuy vẫn còn đây ánh mắt trong veo
Nhưng chứa chất những điều sâu thẳm
Những nỗi nhớ ngày thêm đăm đắm
Bởi thời gian đem xuân sắc chôn vùi

Sao thấy lòng nuối tiếc chẳng ngoai nguôi
Cứ ước giá thời gian quay trở lại
Cứ ước giá như mình trẻ mãi
Để chẳng trạnh buồn mỗi lúc ở bên anh!.

                                                            Hạnh Nguyên : 2/7/2012



22/7/12

ĐỢI ANH VỀ



                                                                             

                                                                                    ĐỢI ANH VỀ EM NHÉ!!!

Có rất nhiều bài thơ hay về tình yêu chung thủy của người phụ nữ chờ chồng trong chiến tranh, những tình yêu vững bền qua năm tháng, thành khuôn mẫu cho muôn đời sau như nàng Tô Thị chờ chồng, bài thơ “Đợi anh về” của Ximonop đã một thời làm thước đo là hình mẫu cho bao nhiêu người phụ nữ Việt Nam noi theo, Tôi không dám bình luận gì về bài thơ ấy nữa, chỉ xin giới thiệu với các bạn một bài thơ khác mà có thể ít người biết đến nhưng nó cũng ý nghĩa chân thực không thua kém gì “Đợi anh về” Bài thơ
GỬI NGƯỜI THƯƠNGTác giả :Musa Dzhamil

“Cũng có thể sau nhiều năm dằng dặc,
Chẳng có thư từ tin tức về anh,
Bụi nhòa lấp dấu bàn chân anh bước,
Lối anh qua cỏ mọc rậm rì xanh.

Cũng có thể, y phục đen, bất chợt,
Anh buồn rầu hiện giữa giấc mơ em,
Rồi khoảnh khắc anh hôn em vĩnh biệt
Cứ dần dà năm tháng chìm quên.

Như số phận đã sắp bày định đặt
Cảnh đợi chờ căng thẳng nặng nề sao!
Nó luôn cố bắt em tin, luôn nhắc:
Anh không còn, anh đã mất từ lâu!

Để tình em dần cạn.
Nhưng anh
Chắc chẳng yêu được ai nhiều đến thế.
Liệu trong ký ức em hằng giữ
Có lần nào anh sẽ phải ra đi?

Chỉ khi đó, chỉ đúng giây phút đó,
Lúc muôn đời anh phải tách rời em,
Cái chết mới đánh bại anh vĩnh viễn,
Cướp mất của anh lối trở về nhà.

Khi em vẫn đợi chờ, anh rất mạnh,
Cái chết kiềng anh khắp mọi chiến trường
Tình em là lá bùa hộ mệnh,
Gìn giữ anh trên mọi nẻo đường.

Dẫu anh ngã, nhưng lời thề quyết thắng,
Trọn đời mình, anh ghi khắc muôn năm.
Bởi chắc em sẽ lặng nhìn trách móc,
Nếu anh về, khi chưa hết xâm lăng.

Đường anh đi, gập ghềnh, xa lắc,
Nhưng em hãy hy vọng, hãy yêu anh,
Anh sẽ về, tình em là bảo vật
Gìn giữ anh trên mọi nẻo quân hành...”

Nhân dịp ngày Thương binh liệt sĩ 27/7. HN xin kính tặng những người mẹ người chị người em có chồng con đã hi sinh vì sự tồn vong của dân tộc, vì sự hòa bình độc lập của đất nước, Chúc các mẹ các chị các em sẽ mãi được bình an hạnh phúc.

.
.
.