PHỤ TÌNH Thôi em đã bỏ đi rồi Cái áo em cất cái quần em mang Duyên tôi từ ấy lỡ làng Một mình quạnh vắng bẽ bàng chốn quê Ngày mưa ngày nắng não nề Riêng tôi một góc ê chề gió trăng Hè qua thu vội sang ngang Trầu không héo úa, cau hàng đỏ au. Thế là chẳng lấy được nhau Nhân gian bỗng hóa bể dâu khốn cùng Ngày em sách áo theo chồng Tôi mang mơ ước đốt trong góc nhà Em giờ làm vợ người ta Còn tôi thành một lão già ngẩn ngơ Ngày ngày biến chữ thành thơ Đem treo lên vách hòng chờ người xem Bây giờ qua quãng đường quen Hồn tôi đắng lại một niềm quạnh hưu Gió đưa cây cải đi đâu Để rau răm mãi khổ đau thế này!? Hạnh Nguyên: 18/8/2012 |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét