MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

24/11/12

CÒN MÃI DẤU YÊU


CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng bao giờ em quên được anh đâu
Dù có thể chẳng được làm chồng vợ
Bởi kiếp trước có duyên mà không nợ
Nên kiếp này không được ở gần nhau

Chẳng thể nào em quên được anh đâu
Dù thời gian có xóa nhòa tất cả
Những kỷ niệm có thể rồi bôi xóa
Nhưng tên anh mãi vẫn cứ chói lòa

Chẳng thể nào tình nghĩa sẽ phôi pha
Dù bến bờ anh ngày càng xa cách
Mỗi ngày qua gần với ngày giã biệt
Nhưng tim em anh vẫn chiếm tròn đầy

Chẳng thể nào quên được đâu anh
Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu
Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối
Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương

Chẳng thể nào quên dù xa cách dặm đường
Trong tim em anh vẫn là tất cả
Thượng đế vẫn chớ trêu nghiệt ngã
Khiến người ta phải dôi ngả chia ly

Vẫn còn nguyên đây những ký ức diệu kỳ
Vẫn nguyên vẹn lời tình yêu chan chưa
Vẫn yêu thương dù chẳng còn anh nữa
Ngàn năm sau lời hứa vẫn tròn đâỳ

Yêu thật nhiều khi ta vẫn còn đây….


                                     Hạnh Nguyên: 24/11/12

11/11/12

ĐI OFFLINE!







                               ĐI OFFLINE!



Đi offline em chỉ ngồi lặng lẽ
Bên góc nhà sàn dáng vẻ trầm tư
Nghe bạn bè vui vẻ đọc thơ
Những vần thơ chứa chan từ gan ruột

Đến offline chẳng nuột nà là lượt
Không màu mè không áo mũ xênh sang
Giản đơn thôi trang phục đời thường
Em bình dị như lẽ đời vẫn thế

Đi offline không ồn ào hoa mĩ
Chọn chỗ khiêm nhường lặng lẽ ngồi nghe
Bởi ngoài kia trong mưa gió tái tê
Bao đứa trẻ còn đang đói lạnh

Đến offline để hiểu một miền quê
Vẫn khốn khó giữa vòng quay tạo hóa
Tự thấy mình hình như đầy đủ quá
Thương quê nghèo trăm ngàn nỗi sót xa

Đi offline tự thấy đã xa hoa
Thấy hình như mình có gì không phải
Giá có thể xin thời gian trở lại.
Để offline em xin khất ở nhà….

                           Hạnh Nguyên: 8/11/12



10/11/12

CON ĐÒ THỜI GIAN


CON ĐÒ THỜI GIAN

Mừng ngày lễ lớn của ta
Chẳng ai mừng cả thì ta tự mừng
Nâng lên đặt xuống tưng bừng
Một mình một chén ( trà) say cùng gió mưa

Sáng trưa chiều tối ngẩn ngơ
Vào ra một cõi bơ vơ hao gầy
Mừng ngày lễ lớn hôm nay
Phụ huynh không biết trò thì bé thơ

Nhớ hồi trước mới bơ vơ
Vào nghề ở chốn xa xôi núi rừng
Trò tôi nhút nhát ngập ngừng
Tặng cô ngày lễ trái chanh để dùng

Em ơi không phải quà mừng
Mà là quà biếu tỏ lòng biết ơn
Quà này cô để dùng luôn
Không làm kỷ niệm nên không gọi mừng

Em tôi bẽn lẹn ngượng ngùng
"Thưa cô em nhớ cô đừng mắng em."
Chút quà quê bé cỏn con
Nhưng lòng cô lại ấm hơn bây giờ

Mừng ngày lễ của thấy cô
Đôi vần tâm sự chuyện xưa - bây giờ?!!!.

Hạnh Nguyên: 18/11/12.

8/11/12

EM VỀ






EM VỀ
( Trộm vài câu của ai đó)


Em về gom nắng mùa đông
Bán đi có đủ kén chồng không anh?
Mù sương mây sớm giăng mành
Trời không có nắng ngày thành âm u

Em về gom ngọn gió mùa
Bán đi có đủ để mua ấm nồng
Lỡ rồi trời đã sang đông
Làm sao tìm được phiêu bồng cỏ hoa?

Em về gom ánh chiều tà
Thắt nơ buộc chỉ thành quà gửi trao
Tình yêu mỏi mệt thét gào
Biết vầng trăng khóc khi nao thì về

Thôi đành góp nhặt câu thề
Đổi  trao ngày ấy vỗ về tâm tư
Lòng riêng ý ngỏ thành thơ
Bắt đền câu chữ bây giờ hư hao!




                                                         8/11/12




4/11/12

ƯỚC NGUYỆN






        ƯỚC NGUYỆN



Cho em về nơi ấy cùng anh
Để được thấy chiều nay trời trở gió
Lá vàng bay dọc theo từng con phố
Có bàn chân anh thường lặng lẽ đi về


Cho em về theo ngọn gió tái tê
Của mùa đông đang lững lờ thổi đến
Cái giá lạnh của mùa riêng yêu mến
Dáng anh buồn trong chiều vắng đìu hiu

Cho em về ghé quán cóc cô liêu
Bên anh đếm từng giọt cà phê đắng
Thấy con tim bồi hồi sâu lắng
Thương cánh chim chiều mải miết bay xa

Cho em về thăm mẹ thăm cha
Thăm miền quê anh dãi dầu mưa nắng
Cánh cò trắng giữa miền xa vắng
Tuổi thơ nghèo trên đồng đất bùn lem

Cho em về miền cổ tích thần tiên
Căn gác nhỏ giữa phồn hoa phố thị
Đôi trái tim yêu cuồng say mộng mị
Suốt cuộc đời tìm một nửa trong nhau.


                                         Hanh Nguyên: 2/11/12





.
.
.