MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

26/10/12

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ CUA LÒNG NHAU







                                         TRI KỶ




Xin được làm tri kỷ của lòng nhau
Dẫu Trái đất sẽ có ngày cằn cỗi
Cơn nắng quái có thể rồi tắt lụi
Trái tim này xin được mãi riêng anh

Xin được làm chiều biếc trong xanh
Giữa trời thu cánh chim không lạc lối
Dáng liêu xiêu bàn chân ai bước vội
Một nốt trầm trong bản nhạc chiều rơi

Xin được làm tri kỷ của anh thôi
Để được nghe buồn vui anh chia sẻ
Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ
Dấu mình trong con mắt bao người

Xin được làm tri kỷ nhé mình ơi!
Như Bá Nha cùng Tử Kỳ xưa ấy
Như vũ trụ đắm say trời đất vậy
Luôn cồn cào thương nhớ về nhau.



                         Hạnh Nguyên: 23/10/12



25/10/12

LẶNG THẦM MỘT TÌNH YÊU



                 


LẶNG THẦM MỘT TÌNH YÊU


Chẳng bao giờ còn được nữa đâu anh
"Em trở lại vẹn nguyên thời con gái"
 Thủa hoa niên ngu ngơ vụng dại
Để được trao anh nồng ấm nụ hôn đầu

Xa lắm rồi ngày ấy chẳng còn đâu
Thời khuôn ngực tròn căng con gái
Em bây giờ già nua trễ nải
Vẫn muốn trao anh nguyên vẹn mối duyên đầu.

Xin đừng giận hờn mỗi lúc nhớ về nhau
Dù ngày mai có xóa mờ tất cả
Dù vết cứa đã hằn sâu máu ứa
Thì ngàn năm bia đá chẳng phai màu

Cũng đừng buồn anh nhé nếu ngày sau
Em rẽ lối bước theo chiều ngược lại
Dấu yêu xưa chẳng còn là mãi mãi
Tay chẳng trong tay lưu dấu con đường

Anh bây giờ có còn nữa nhớ thương?
Khi đã từng hơn một lần rẽ lối
Không nhìn lại dù trái tim buốt nhói
Chia tay rồi ngó ý vẫn còn vương.


                         Hạnh Nguyên:  25/10/12


15/10/12

MÙA LÁ VỠ












                           
                     MÙA LÁ VỠ

Mùa thu vẫn đi giữa ngày cả gió, 
Lá vàng rơi rơi xao xác nỗi buồn,
Vạt nắng đã tàn phai trong ký ức. 
Đâu một thời của những hẹn hò xưa


Đâu một thời những bối rối ngây thơ,
Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....
Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở, 
Đọan cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan 


Mùa thu đi một nửa vội vàng
Nhân gian vẫn gọi đây mùa lá vỡ,
Mùa của những mốt tình muôn thủa
Dấu dại khờ trong đôi mắt thâm nâu 


Đã muộn rồi ai biết sẽ về đâu, 
Cho thu buồn xanh xao miền ký ức, 
Trăm năm vẫn mộng đầu mơ ước,
Giữa heo may mùa lá vỡ nhiệm màu.

                                 
                                           Hạnh Nguyên: 15/10/12





12/10/12

ĐÈN LỒNG ĐỎ











                        ĐÈN LỒNG ĐỎ


Đứa bé háo hức chờ
Bố sẽ về mang quà như lời hứa
Hè qua thu tới rồi đông sang
Ngoài hiên những cơn gió mùa đã thổi
Bọn trẻ con ngoài ngõ
Xúng xính những chiếc áo màu sặc sỡ
Ríu rít khoe món quà của bố
Đứa bé lầm lũi đơn côi
Co do nơi góc phố
Thèm thuồng nhìn những chiếc đèn lồng đỏ
Và bọn trẻ con đang rúc rích cười đùa.
Bố đã hứa
Sẽ trở về vào mùa thu và mua quà cho nó
Nó đợi. đợi hoài, đợi mãi
Từ đầu mùa hè cho tới chớm đông
Ngày nào cũng thầm mong
Bố trở về với chiếc đèn lồng đỏ.
Nó buồn bã nhìn bầu trời ủ rũ
Gió mùa thổi gió từng cơn vần vũ
Trong trái tim bé nhỏ thấy đau
Chiếc đèn lồng với mùa thu qua mau
Và lời hứa vẫn hằn sâu ...rưng rức!!!


                                         Hạnh Nguyên: 12/10/12



6/10/12

MỘNG UYÊN ƯƠNG










                                                  MỘNG UYÊN ƯƠNG



Em khép cửa ngăn gió mùa se lạnh
Thấy xao lòng tiếng lá cuối thu rơi
Thương giọt khuya lấp lánh lạc cuối trời
Mắc màn sương biết làm sao gỡ rối...

Gió ngoài hiên vô tình vẫn thổi
Gió ngập ngừng run rẩy ánh đèn loang
Cháy trong lòng ai gõ cửa thầm mong
Nhớ hơi thở anh rụt rè đính ước?

Đôi mắt này đây em còn thức
Khe khẽ thôi sợ động vỡ mùi hương
Lá giật mình gặp bóng trăng sương
Phía người xa ngỡ mùa đông để ngỏ...

Em nhón chân bước vườn khuya bỡ ngỡ
Sợ tiếng rơi lạnh vỡ đêm sầu
Ngày tháng  chảy theo tiếng lòng sóng vỗ
Biết khi nào bến đỗ mộng uyên ương.


                                      6/10/12


.
.
.