MỘNG UYÊN ƯƠNG Em khép cửa ngăn gió mùa se lạnh Thấy xao lòng tiếng lá cuối thu rơi Thương giọt khuya lấp lánh lạc cuối trời Mắc màn sương biết làm sao gỡ rối... Gió ngoài hiên vô tình vẫn thổi Gió ngập ngừng run rẩy ánh đèn loang Cháy trong lòng ai gõ cửa thầm mong Nhớ hơi thở anh rụt rè đính ước? Đôi mắt này đây em còn thức Khe khẽ thôi sợ động vỡ mùi hương Lá giật mình gặp bóng trăng sương Phía người xa ngỡ mùa đông để ngỏ... Em nhón chân bước vườn khuya bỡ ngỡ Sợ tiếng rơi lạnh vỡ đêm sầu Ngày tháng chảy theo tiếng lòng sóng vỗ Biết khi nào bến đỗ mộng uyên ương. 6/10/12 |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét