MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

25/9/16

NHỚ ÔNG NGOẠI

NHỚ ÔNG NGOẠI

Sớm nay theo mẹ về quê
Xóm thôn mùa gặt bộn bề thóc, rơm
Dang tay ôm bó lúa thơm
Nhớ ngày xưa cũ trực cơm của bà

Đói nghèo hồi ấy xót xa
Vỡ bờ khai khẩn ông bà làm nông
Sắn khoai nuôi lũ lông nhông
Chạy quanh bờ ruộng trêu ông trêu bà

Bây giờ cái bọn lâu la
Lớn khôn cũng sắp lên bà lên ông
Chẳng còn chân đất chạy rông
Lượn quanh bờ ruộng của ông hôm nào

Ông giờ tít tận trời cao
Chắc thương lũ cháu ngày nào bên ông
Bà thì cũng đã theo chồng
Về nơi cực lạc với ông lâu rồi

Cháu con ở khắp muôn nơi
Hôm nay tụ họp ông ơi hãy về
Gìữ gìn lề lối nếp quê
Chúng con lũ trẻ xưa về - Kính Ông.!

Hạnh Nguyên: 25-9-2016


19/9/16

KHAI GIẢNG

KHAI GIẢNG

 Số phận trao cho chiếc thước thần
Gõ đầu lũ trẻ gieo ái nhân
Kiến thức trên đời là biển rộng
Gắng giúp con em chuyện học hành

 Bắc cầu đưa đón người qua sông
Chẳng quản nắng mưa với nhọc nhằn
Thôi thì cố gắng tròn sứ mệnh
Gặt chuyến đò đầy trồng đức nhân.

 HẠNH :5/9/2016

THỜI LOẠN

LOẠN THỜI!

 Alo !!! Chồng ở đâu? vợ ở đâu?
Ngỡ ngàng nghe tiếng trẻ trâu thì thầm
Danh xưng tu luyện ngàn năm
Thành câu cửa miệng của bầy trẻ ranh.

 Thế thời biết thế mong manh
Vẫn cay trong mũi vẫn lầy trong gan
Chuyện đời biết của nhân gian
Mà sao lòng dạ bất an thế này

 Làm người học chữ, học hay
Mới vừa nứt mắt học ngay làm chồng
Bé con vắt mũi chửa xong
Đã toan làm mẹ đau lòng người sinh

 Vài câu than thở với mình
 Dân tình bấn loạn bất bình vì đâu?!

Hạnh Nguyên:   9/16

.
.
.