MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

13/12/14

ĐÔNG CẢM

ĐÔNG CẢM

 Chiều đông đất lạnh trời thương khóc
Một mảnh tình xa gió chẳng nhoà
Lãng đãng giọt sầu mưa rớt lệ
Ai buồn níu cảnh nắng thu qua

Thôi em đừng nhớ những nhành hoa
Vừa mới tàn phai buổi xế tà
Ừ nhé thu tàn phai nhạt hết
Màu sương màu tóc tuyết màu da.

Mấy chiếc lá vàng thơ thớt quá
Tiếc nuối xuân thì chẳng rời xa
Neo mãi đầu cành sương chĩu nặng
Heo may thương cảm chẳng nỡ chà.

Một làn mây tím cuối đường xa
Ánh dương hư ảo bóng dương tà
Chiều về phơn phớt màu lam khói.
Bếp lửa chiều đông ấm lòng hoa.

Hạnh Nguyên: 12/12/14

6/12/14

THÁNG MƯỜI HAI VỀ RỒI EM CÓ NGHĨ GÌ KHÔNG?

THÁNG MƯỜI HAI VỀ RỒI EM CÓ NGHĨ GÌ KHÔNG?


Tháng mười hai về rồi em có nghĩ gì không? 
Khi thời gian cứ trôi qua lặng lẽ 
Chớp mắt đã mấy mươi năm có lẻ 
Bạc tóc mồi da cùng trăm nỗi nhọc nhằn 

Tháng mười hai về rồi em có gì băn khoăn? 
Khi vẫn một mình đi qua giá rét 
Người ta rồi ai cũng sẽ về cõi hết!!! 
Cánh đồng kia úa héo đã bao lần? 

Tháng mười hai về rồi nhìn tờ lịch bâng khuâng 
Có cái gì như bụi bay trong mắt 
Dại khôn cuộc đời với bao điều được mất 
Chỉ còn lại không gian ướt đẫm u sầu 

Tháng mười hai về rồi em có nghĩ gì đâu! 
Khung cửa nhỏ vẫn tím mầu nhung nhớ 
Căn nhà nhỏ vẫn âm thầm than thở 
Hết một vòng quay nghe tạo hoá chuyển mùa. 

Hạnh Nguyên: 12/14

20/10/14

ĐỢI

EM ĐỢI ANH

 Em vẫn đợi anh dù mưa rơi gió thồi
 Dù nắng cháy sạm da dù rét buốt tái tê
 Em vẫn chờ anh đăm đắm ngày hè
 Đợi khao khát cả mùa đông lạnh lẽo

 Em đợi anh như ngày mưa đợi nắng
 Như gió đợi mây đem hơi ấm trở về
 Em đợi anh nhìn lá đổ triền đê
 Vê cỏ rối xé đôi tay bỏng rát

 Em đợi anh ngồi tính ngày tình tháng
 Tính thời gian đằng đẵng chẳng hề quên
 Em đợi anh trọn vẹn niềm tin
 Rồi anh sẽ về bên như ngày xưa lưu luyến

 Em đợi anh nơi ngõ chiều bịn rịn
 Tiễn đưa anh tay nắm chặt chẳng rời
 Hẹn ngày về sao đợi mãi người ơi
 Để thương nhớ cứ dầy thêm chờ đợi

 Hạnh Nguyên:  20-10-14

10/10/14

HEO MAY

HEO MAY 

 Hôm qua trời trở heo may 
Biết là thu đã đến ngày phôi pha 
Tàn sen mặt nước la đà 
Chuông chiều nghèn nghẹn ngõ nhà em sâu 

 Sườn đê bạc trắng hoa lau 
Cỏ may đã úa nhuộm màu thời gian
 Gió từ đâu thổi miên man 
Lá vàng rắc kín mấy hàng dậu thưa 

 Cánh chim nhạn báo giao mùa 
Mặt trăng màu máu mới vừa qua đây 
Đêm thu lành lạnh hao gầy 
Ai đem bong bóng thả bay lên trời 

 Dịu dàng vạt áo buông lơi 
Cái mùa chảy hội xa vời còn đâu 
Heo may se sắt dạ sầu 
Thu đi cùng với nhiệm màu thời gian!!! 

 Hạnh Nguyên: 10/10/14

5/10/14

TÀN THU

TÀN THU

Nhớ một ngày thu vẫn chưa lâu!
Bên anh e ấp chụm mái đầu
Dưới hồ sen lụi giơ cành, gốc
Trên hồ thấp thoáng cánh buồm nâu

Tay nắm trong tay dạo bên cầu
Hoàng hôn tím đỏ phía ngàn sâu
Đạp nước thiên nga nghe cổ tích
Chuyện nàng công chúa giữ ngọc lầu

Núi mòn biển cạn chẳng xa đâu
Thầm ước bên nhau đến bạc đầu
Trời xanh nước biếc nghe hò hẹn
Cũng chạnh lòng ghen sóng đục ngầu

Duyên phận không thành phải xa nhau
Hò hẹn ngày xưa chẳng phai mầu
Mỗi mùa thu đến khôn nguôi nhớ
Bên hồ bình lặng lá rơi mau.

Hạnh Nguyên: 5/10/14 

21/8/14

HẸN MÙA SAU



HẸN MÙA SAU 

 Hạ đã qua sen tàn rơi từng cánh 
Nắng oi nồng đâu còn thấy mùa ngâu 
Tiếng vọng ngày nào đã tắt từ lâu 
Vẫn thổn thức đêm nằm mơ nhớ bạn 

 Hạ đã qua hết những ngày khô hạn 
Tí tách giọt buồn ai thương nhớ ngày ngâu 
Chức Nữ Ngưu Lang thăm thẳm hai đầu 
Cầu Ô thước dắt nhau tìm kỷ niệm 

 Hạ đã qua nắng quá chiều tim tím 
Cành lau khô se duyên phận sắt cầm 
Mơ cánh bèo dệt mộng mối tình thâm 
Con đường nhỏ đâu nào ai sánh bước 

 Hạ đã qua sen hóa thành kiếp trước 
Lại lai sinh nối tiếp đón mùa sau 
Giữa đầm sâu ngan ngát chẳng phai màu 
Ôm đài gương cúi tặng người cõi mộng 

Hạnh Nguyên: 13/8/14 

28/7/14

THÔI ĐƯỢC RỒI

THÔI ĐƯỢC RỒI 

 Thôi được rồi chỉ cần thấy được anh 
Thế cũng đủ để mình không lạc mất 
Mấy lâu nay dẫu không là duy nhất 
Thì trong nhau vẫn đậm mối duyên nồng 

 Thôi được rồi tình ta vẫn mênh mông
 Dầu gió chướng thổi bay niềm hy vọng 
Em trong anh dẫu chỉ còn hình bóng 
Vẫn đậm đà như hương cốm mùa thu 

 Thôi được rồi không êm ái lời ru 
Chẳng bịn rịn như ngày ngâu tháng bẩy 
Vẫn chôn chặt những khát khao ngày ấy 
Để mùa mưa gieo nỗi nhớ heo may 

 Thôi được rồi bắt gặp lại nhau đây 
Lời âu yếm trên môi tuy ngọng ngịu 
Ánh mắt ngày nào giờ không còn kéo níu 
Vẫn ngọt ngào câu lý hát thương nhau. 

 Thôi được rồi giờ đã bớt niềm đau 
Vẫn se thắt nếu một người dừng lại 
Nhìn theo anh với ánh nhìn tê tái 
Ừ đã từng hồi ấy ngóng trông ai.!!! 

Hạnh Nguyên: 24/7/14 

20/7/14

TÂY BẮC ĐẸP BÀI CA

TÂY BẮC ĐẸP MỘT BÀI CA


 Không định trước bỗng nhiên đến được
Nơi vùng cao sơn cước mơ màng
Sơn la chiều nắng trải vàng
Nậm la uốn lượn dịu dàng thướt tha

 Đây thành phố lạnh trong sương đá
Phố với làng rất lạ vòng quanh
Bạt ngàn lưng núi ngô xanh
Chập chờn cánh bướm bên cành hoa lan

 Kia còn đó địa ngục trần gian
Ghi dấu son truyền thống huy hoàng
Sườn non thấp thoáng mấy nàng
Nuột nà búi tóc dịu dàng bước chân

 Đây hùng vĩ ngăn dòng nước chảy
Đập Sơn La dòng điện sáng lòa
Tây Bắc đẹp tựa bài ca
Tình người Tây Bắc đầm đà sáng trong.

Hạnh Nguyên: 6/7/14

1/6/14

LỤC BÁT MÙA HÈ

ĐẦU HÈ 



Đầu hè rộn rã tiếng ve 
Trên cành phượng vĩ hoa khoe sắc hồng
Mùi thơm lúa chín xao lòng 
Cánh đồng mùa gặt hương nồng nàn bay 

 Tháng năm nắng đổ triền cây 
Ủ cơn mưa hạ chiều nay ngập đường 
Ngõ xưa lá rụng còn vương 
Tầm xuân qua hạ đã nhường màu xanh 

Lục bình phớt tím dập dềnh 
Bên tường lửa lựu cháy miền ước mơ 
Đòng đong cân cấn phất cờ 
Lượn vùng nước chảy đón đưa nhân tình 

Em cười đỏ mọng môi xinh 
Mắt đen em liếc ra hình mũi tên 
Hè sang đổ quán siêu đình 
Tháng năm nắng dãi phiêu linh đất trời 

Hạnh Nguyên: 1/6/14

11/5/14

NHƯỜNG EM

NHƯỜNG EM!!!

 Em trẻ trung đẹp xinh nên chị nhường em đấy
Hãy gìn giữ đi em chị chỉ mong có vậy
Hạnh phúc vẹn tròn hãy gắng mà giữ lấy
Khao khát thương yêu của anh ấy nhường em

 Nếu một ngày anh chẳng được bình yên
Chị sẽ đến tìm em mà hỏi tội
Anh rời xa - chị nào đâu có lỗi
Bởi tại ông trời giờ nhường lối cho em

 Nếu một ngày hạnh phúc lấm lem
Anh lại khổ đau kiếm tìm người mới
Lại dong duổi trên nẻo đời diệu vợi
Chốn bụi trần sống mòn kiếp lãng du

 Chị sẽ đến tìm em dù mắt chậm lưng gù
Để hỏi tội - kẻ đã gây đau khổ
Khiến đời anh với ngập tràn giống tố
Thế cho nên dù nặng gắng mà mang.

 11/5/14

10/5/14

NÓI VỚI NGƯỜI ĐẾN SAU

NÓI VỚI NGƯỜI ĐẾN SAU
 Chị là người đến trước
Nhưng cũng từng đến sau
Nên hiểu được lòng đau
 Của những người đến trước

 Mấy ai mà biết được
Tim có lúc đổi màu
Chị đã từng rất yêu
Cũng được yêu tha thiết

 Cũng đã từng duy nhất
Trong trái tim một người
Dù đi đến muôn nơi
Vẫn hướng về phương ấy

 Yêu thương là thế đấy
Hôm nay hay ngày mai
Cũng có ngày nhìn lại
Bỗng thành cổ hy lai

 Thì em ơi hôm nay
Đừng vội mừng em nhé
Đừng nổi nông khoe mẽ
Chiếm được lòng của ai

 Đừng để đến ngày mai
Ngồi khóc thầm em nhé
Chị đã từng rơi lệ
Dẫu chưa hề biết khoe

 Sẽ có ngày như thế
Ngậm ngùi nhìn người sau.
Nên đừng để phải đau
Vì hôm nay em nhé.
Hạnh Nguyên: 10/5/14

4/5/14

BIỂN VÀ TÔI

BIỂN VÀ TÔI 

Với Hạ Long bao lần ta dạo bước 

Ngắm biển đêm, nghe sóng vỗ rì rào 
Cầu bãi cháy phía xa kia huyền ảo 
Thuỷ triều lên nhè nhẹ vuốt bàn chân 

Đường phố từng đôi dìu dặt ái ân 

Say sóng biển say men tình đằm thắm 
Mỗi ta thôi là một mình thầm lặng 
Đếm nhịp buồn thành lá rụng đầy vơi 

Quán cánh buồm đợi ai hát lả lơi 

Quan họ trao nhau mắt huyền lúng liếng 
Sơn nữ vùng cao lần đầu đến biển 
Má ửng hồng khoe búi tóc làm duyên 

Nắng Hạ Long in ngấn nước lưng thuyền 

Trên bãi rộng chỉ một ta đếm bước
Cát lún chân biết làm sao khác được
Sóng vô tình nên lòng biển buồn tênh. 

Hạnh Nguyên; 4/5/14

22/3/14

BUÔNG TAY

BUÔNG TAY 

Thôi được rồi anh hãy cứ đi đi 
Dấu yêu cũ xin hãy đừng nhớ nữa 
Lời đã hứa cũng xin đừng trăn trở 
Lỡ quên rồi có lấy lại được đâu 

Thôi được rồi! nếu hạnh phúc bền lâu! 
Hãy coi “chuyện chúng mình” chưa bao giờ có thật 
Hãy vui vẻ như là ngày duy nhất 
Được bên ai say đắm chiếc hôn nồng 

Thôi được rồi dẫu chẳng hết chờ mong 
Cũng không phải đã quên lời hẹn ước 
Đời khôn dại lỡ làng ai biết được 
Níu giữ làm sao cành hoa héo cuối mùa!? 

 Thôi được rồi cũng xin đừng tiễn đưa 
Em sẽ đến nơi hoang tàn vắng lạnh 
Dẫu đêm tối, dầu bão giông cô quạnh 
Bởi đoạn cuối con đường em đâu thể cùng anh 

 Thôi được rồi tình yêu rất mong manh 
Em không giữ được trái tim anh quá chật 
Trong tim ấy em chẳng là duy nhất 
Nên dằn lòng đau đớn để buông tay 

 Thôi được rồi từ biệt nhé đắng cay 
Nơi vườn cũ tầm xuân không còn nữa 
Và tình yêu cũng chẳng còn rực lửa 
Nên chớ ngập ngừng cất gánh nặng mà đi !!!. 

Hạnh Nguyên:20/3/14 



14/3/14

ĐÂU RỒI MÁI TÓC NGÀY XANH

ĐÂU RỒI MÁI TÓC NGÀY XANH
 ( Cho một ngày sinh )

Đã bạc mất rồi mái tóc của ngày xanh
Gương mặt thân quen hằn vết nhăn năm tháng
Mỗi năm qua đi mối mùa xuân đến
Mỗi độ tháng ba về hoa gạo cháy lòng ai

 Không có gì tặng cho anh ngày mai
Cuộc đời em là chuỗi dài thương nhớ
Anh chẳng cần đâu một trái tim dang dở
Cứ đượm nỗi buồn của một thủa đau thương

 Bài thơ dài em viết tặng cho anh
Sao cứ nói mãi những lời xưa cũ
Chẳng còn những đắm say ,dấu yêu bụi phủ
Cảm xúc nhạt nhòa khao khát cũng ngủ quên

 Đã bạc mất rồi mái tóc của anh
Chợt lấp lánh làm con tim buốt nhói
Từng sợ tóc cứ như là dấu hỏi
Sao chẳng thể làm gì cho hạnh phúc điền viên

 Muốn dành tặng anh một phút bình yên
Chỉ có riêng mình thôi ngắm trời xuân xanh thắm
Để được nói thì thầm một câu thôi ‘thương lắm”
Mái tóc nhuộm màu khi năm tháng dần qua.

 14.3

22/2/14

TA VÀ NGƯỜI

TA VÀ NGƯỜI
( Tặng một phần của ngày 8-3)

 Ta với người cũng giống nhau thôi

Cùng cất dấu một mối tình say đắm
Cùng lưu giữ môt trái tim sâu nặng
Cùng tình cờ gặp giấc mộng hoa hiên

Ta với người một thế giới rất riêng

Chỉ bất chợt gặp nhau khi trái nắng
 Một lối rẽ giữa dòng đời chất nặng
Mới giật mình nhận rõ được ra nhau

Ta với người kẻ trước người sau

Đâu đã chắc ai là người thứ nhất
Trong thâm tâm vẫn mong lời chân thật
Vẫn âm thâm chứng kiến một người đau

Ta với người xa lạ chẳng quen nhau             

Hai trái tim cùng len vào lối chật
Dầu biết đấy chẳng phải là duy nhất
Vẫn cháy lòng chất chứa một niềm yêu.

Hạnh Nguyên: 23/2/14

18/2/14

TRĂNG GIÊNG

TRĂNG GIÊNG. 


Ủ trầm hương ướp thơm từng câu chữ 
 Ngọt tình thơ lồng lộng bóng trăng ngời. 
 Chẳng dâng tặng riêng ai sắc vàng ngây ngất 
 Cùng toả lan hương điệu nhớ Đất – Trời 

 Tựa nhau theo nhịp trầm bổng, đầy vơi. 
Giữa gió, giữa mây, trái tim nồng lửa đỏ 
Giọng em ngân nga mái chèo đưa lướt gió. 
 Chếnh choáng say nồng trong dịu ngọt đêm xuân 

 Thầm gửi nụ hồng đem giấu kín dòng ngân. 
 Nõn nà Đêm! Phập phồng nghe hơi thở 
 Đôi mắt nói điều gì để lòng nghiêng chao đổ, 
Như vị mặn mòi của biển thủa nguyên sơ 

 Chông chênh sóng đời lạc bước giữa trùng khơi 
Ai còn tìm ai bên đôi bờ quên nhớ?.
 Dịu dàng Trăng! sợi tơ buông dang dở 
Buộc ràng giăng treo óng ánh tuổi xuân ngời. 

 Ngọt ngào Em! Mãi mãi giấc mơ tôi, 
 Thắp kỷ niệm sáng trong soi ngọn đèn ký ức 
 Dẫu mờ tỏ nhớ nhung, dẫu đắng cay ngờ vực, 
 Thì ta vẫn cùng nhau cuốn xoáy đến vô cùng… 

 Nửa Giêng Trăng! Nửa ấm lạnh bao dung 
 Khắc khoải quắt quay đuổi theo từng góc khuất. 
 Run rẩy, rưng rưng, bồi hồi, ngây ngất. 
 Tim vẫn nghẹn ngào tìm vô hạn trăng giêng! 

Hạnh Nguyên: 19/2/14 

1/2/14

MÙA XUÂN NÀY XIN ĐƯỢC ẤM VÒNG TAY

MÙA XUÂN NÀY XIN ĐƯỢC ẤM VÒNG TAY 






















Sớm mùng một mở cửa đón chúa xuân
Lòng thổn thức nhớ bao mùa xuân cũ 
Nghe trong gió lá tách mầm nho nhỏ 
Hé mắt nhìn trời đất chuyển mùa sang 

 Không gian lắng chìm đón tia nắng đầu tiên 
Hương ngày tết tỏa lan ngàn góc phố 
Say say ngắm cành đào phai nở rộ 
 Hít thật đầy vị mật của ngày xuân 

 Trong lòng bỗng chơt thấy rưng rưng 
Một khoảnh khắc nôn nao sao động 
 Cần thêm lắm tình yêu và sự sống 
Như cần một giấc mơ dịu ngọt cho đời 

 Lại ước một lần cùng anh sánh đôi 
Trên con đường xuân ngập tràn ánh nắng 
Mình em bên anh trên con đường vắng 
Gần bên nhau như lần hẹn cuối cùng 

 Mùa xuân nồng xin được ấm vòng tay. 

 Hạnh Nguyên: 1/2/14 

27/1/14

VỀ ĐIỀU TA MUỐN VIẾT


Ta muốn viết những dòng nhắn gửi
Về mùa xuân đang rất vội quay về
Những mầm xanh lấp ló triền đê
Chiều cuối năm nắng hanh vàng đắm đuối

 Mê mải ngắm nhìn giỏ cam buồng chuối
La liệt bày hàng chợ tết bán buôn
Cành quất, cành đào, hoa huệ, hoa giơn
Và ánh mắt đắm say gốc mai vàng khoe sắc.

 Ta muốn viết về mùi thơm ngọt, ngát
Thoang thoảng bay khi bất chợt em qua
Con gái Vua Hùng đất tổ thướt tha
Nụ cười duyên sáng bừng như nắng

 Ta muốn lang thang dọc con đường trắng
Nơi góc phố nào quen bước bàn chân
 Một chiếc lá rơi khiến ta chợt bần thần
Phải nơi ấy đã có lần anh tới.

Hạnh Nguyên: 27/1/14

7/1/14

BỐ TÔI

BỐ TÔI

 Bố tôi tuổi tám mươi ba
Chân run tay chậm mắt nhoà thời gian
Đuổi Tây đánh giặc kiên gan
Bắp tay mảnh đạn còn găm chẳng lành

 Một thời gian khó chiến tranh
Cả dân đói khổ bố dành nuôi con
Ốm đau khiến bố già hơn
Mái đầu tóc bạc da nhăn đồi mồi

 Bữa cơm ăn uống vãi rơi
Bước đi chập chạp bố ngồi co do
Ngày đông mưa rét buồn so
Điều hoà máy sưởi vẫn lo tuổi già

 Tôi nhìn bố muốn khóc oà
Ngày xưa tôi nhỏ bố là tấm gương
Giờ đây lòng nghẹn ngào thương
Ước mong bố được thọ trường bách niên.

 Hạnh Nguyên: 6/1/14
 

3/1/14

TỜ LICH CUỐI CÙNG


















 TỜ LỊCH CUỐI CÙNG

Xoè bàn tay ngập ngừng không muốn xé
Tờ lịch cuối cùng năm cũ giữa mùa đông
Đường phố ồn ào nghe tiếng pháo bì bùng
Lũ trẻ dại khờ biết cấm mà vẫn nổ

 Bâng khuâng khi thấy mùa qua ngõ
Gió chẳng còn như thủa nhỏ dại khờ
Tung tăng giỡn đùa cùng giá lạnh
 Thổi khói lên trời cười ngu ngơ

 Sương muối giăng giàn trầu không héo úa
Ngày cuối cùng của năm lùi dần
Thấy cõi lòng chợt se thắt bâng khuâng
Giọt nước mắt tiễn ngày về dĩ vãng

 Tờ lich cuối cùng lật bay như muốn nhắc
Đã sắp xa rồi kỷ niệm cuối mùa đông
Thổn thức bần thần dõi mắt xa trông
Ôi nhanh thế đã ngày cùng năm cũ

 Qua một năm với bao niềm thương nhớ
Với biết bao điều trăn trở chờ mong
Tờ lịch cuối cùng trong ngày giữa mùa đông
Nâng niu mãi chần trừ không muốn xé.

Hạnh Nguyên: 31/12/13 

.
.
.