MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/7/13

MƯA BUỒN

MƯA BUỒN
Ảnh
Trời ơi sao mãi thấy buồn 
Trái tim trống vắng vô hồn là sao?!
Ông trời cứ đổ mưa rào 
Cho lòng dạ cứ cồn cào mông lung 
Con đường xưa trải tơ hồng 
Bây giờ đá sỏi gai chông mặc dầu 
Kiếp người sao lắm bể dâu 
Hương đồng cỏ dại bạc màu sác sơ 
Ngồi nhìn con nhện giăng tơ 
Bắt mồi nuôi lũ tò vò nó bay 
Cả đời nuốt lấy đắng cay 
Ngọt thơm vơi cạn từng ngày tháng trôi 
Đời sao đen bạc đời ơi 
Tiếng kêu xé nát tim người hay không?!! 
Hạnh Nguyên: 26/7/13

19/7/13

MÙA HOA CẢI BÊN SÔNG

THỜI HOA ĐỎ 



 Đã qua lâu rồi thời hoa đỏ 
 Vẫn ngấm ngầm vết sẹo chiến tranh 
 Con của bao người, của chị, của anh 
 Đang còn đó cái cười không duyên cớ. 

 Vẫn còn đây dấu chân tròn trên cỏ 
 Trái nắng trở trời nhức nhối năm canh 
Đất nước oằn mình gánh nặng chiến tranh 
 Đăm đắm ngóng trông thẳm sâu mắt mẹ 




Chờ đợi đã quen hóa thành tô thị 
 Người vợ ngóng chồng mòn mỏi nắng mưa 
 Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa 
 Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn 


Tôi xin được cúi đầu thành kính 
 Trước anh linh người vì nước quên mình 
 Xin sẻ chia với bao liệt nữ trung trinh 
 Dành trọn xuân thì cho người không trở lại 

 Trải bao nắng mưa, qua bao mùa hoa cải 
Nở vàng ươn trên triền cỏ tiễn đưa 
Người đợi chờ mái tóc cũng dần thưa 
 Đành lỗi lời thề thuyền sang ngang rẽ bến 

 Nhưng vẫn tròn đầy tình yêu xưa lưu luyến
 In dấu trong tim hình bóng cũ nào quên
 Sống mãi tuổi đôi mươi tươi thắm hồn nhiên 
Ghi khắc muôn đời lời thề thời hoa đỏ.

 Hạnh Nguyên: 18/7/13

13/7/13

CHO NGÀY SINH

CHO NGÀY SINH 

Bài thơ này em viết tặng cho em 
Tặng tuổi xế chiều còn bao giăng mắc 
Tặng thủa hoa niên sống trong trầm mặc
 Miền sơn cước mịt mù gánh nặng áo cơm

 Bài thơ này em viết tặng cho em 
Viết cho thế gian có em là hạt bụi 
Một ngày mưa hay một ngày nắng lửa
 Mấy mươi năm xưa hé mắt chào đời

 Bài thơ này em viết tặng riêng thôi 
Tặng cuộc đời em thăng trầm dầu dãi
 Tặng khát khao, tặng khổ đau đã trải 
Chỉ riêng em ôm gánh nặng nhật trình 

 Bài thơ này em viết tặng em xinh 
Thủa chửa đôi mươi tóc mây mắt biếc 
Thủa gót sen hồng chẳng hề mỏi mệt
 Bước vào đời không vướng bận lo toan

Bài thơ này em viết tặng riêng em 
Sớm mai đây em lại thêm một tuổi 
Lại một mình trên đường đời dong duổi
Đong duyên nợ vơi đầy hay dở buồn vui

Bài thơ này em viết tặng em thôi
Là lời chúc dành riêng cho ngày vào tối
Là lời nguyện cầu cho mình thêm tuổi mới 
Trả nợ ân tình mong Hạnh phúc vẹn Nguyên . 

Hạnh Nguyên: 13/7/13

9/7/13

BÂNG KHUÂNG ....

                               TỰ HỎI 

















Trăng Khuya chênh chếch bên thềm 
Sạc xào lá hát trong đêm cùng người 
Giọt sầu thánh thót đầy vơi 
Đêm tàn từng cánh sao rơi cuối ngàn 

Lưng trời vệt nắng hừng lan 
Gót son lướt nhẹ mấy giàn trầu cay 
Sót lời hẹn ước hôm mai 
Đắng lòng ôm những tàn phai dãi dầu 

Một lần cất bước qua cầu 
Một lần lỡ dại nát nhàu trong tim 
Vạch trong cỏ rối lặng im 
Cồn cào khắc khoải mong tìm dấu xưa 

Lạ chưa chỉ thấy sót chua 
Dấu yêu ngày ấy mới vừa hôm qua 
Thời gian chẳng thể xóa nhòa 
Còn day dứt mãi câu ca hôm nào 

“Rằng đem giải yếm bắc cầu 
Lang thang mãi chẳng về đâu bến bờ" 
Giật mình chẳng thấy ngày xưa 
Bâng khuâng tự hỏi bây giờ còn không?????? 

 Hạnh Nguyên: 7/7/13

.
.
.