THỜI HOA ĐỎ
Đã qua lâu rồi thời hoa đỏ
Vẫn ngấm ngầm vết sẹo chiến tranh
Con của bao người, của chị, của anh
Đang còn đó cái cười không duyên cớ.
Vẫn còn đây dấu chân tròn trên cỏ
Trái nắng trở trời nhức nhối năm canh
Đất nước oằn mình gánh nặng chiến tranh
Đăm đắm ngóng trông thẳm sâu mắt mẹ
Chờ đợi đã quen hóa thành tô thị
Người vợ ngóng chồng mòn mỏi nắng mưa
Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa
Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn
Tôi xin được cúi đầu thành kính
Trước anh linh người vì nước quên mình
Xin sẻ chia với bao liệt nữ trung trinh
Dành trọn xuân thì cho người không trở lại
Trải bao nắng mưa, qua bao mùa hoa cải
Nở vàng ươn trên triền cỏ tiễn đưa
Người đợi chờ mái tóc cũng dần thưa
Đành lỗi lời thề thuyền sang ngang rẽ bến
Nhưng vẫn tròn đầy tình yêu xưa lưu luyến
In dấu trong tim hình bóng cũ nào quên
Sống mãi tuổi đôi mươi tươi thắm hồn nhiên
Ghi khắc muôn đời lời thề thời hoa đỏ.
Hạnh Nguyên: 18/7/13
Em ơi, bài thơ của em rất hay....
Trả lờiXóaChúc em chủ nhật vui và hạnh phúc
Em cảm ơn anh bài thơ này em dành cho những người phụ nữ phải đợi chờ chồng người yêu người tình trong bất kỳ hoàn cảnh nào đấy anh ạ.
Trả lờiXóaChờ đợi đã quen hóa thành tô thị
Trả lờiXóaNgười vợ ngóng chồng mòn mỏi nắng mưa
Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa
Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn
.........
Anh rất thích bài thơ này, cho anh chia sẻ nhé
(Email của anh: petminhchau@gmail.com - gửi email cho nhau nhé)
Đêm an lành, mộng đẹp Em nhé !
Trả lờiXóa