MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

13/12/14

ĐÔNG CẢM

ĐÔNG CẢM

 Chiều đông đất lạnh trời thương khóc
Một mảnh tình xa gió chẳng nhoà
Lãng đãng giọt sầu mưa rớt lệ
Ai buồn níu cảnh nắng thu qua

Thôi em đừng nhớ những nhành hoa
Vừa mới tàn phai buổi xế tà
Ừ nhé thu tàn phai nhạt hết
Màu sương màu tóc tuyết màu da.

Mấy chiếc lá vàng thơ thớt quá
Tiếc nuối xuân thì chẳng rời xa
Neo mãi đầu cành sương chĩu nặng
Heo may thương cảm chẳng nỡ chà.

Một làn mây tím cuối đường xa
Ánh dương hư ảo bóng dương tà
Chiều về phơn phớt màu lam khói.
Bếp lửa chiều đông ấm lòng hoa.

Hạnh Nguyên: 12/12/14

6/12/14

THÁNG MƯỜI HAI VỀ RỒI EM CÓ NGHĨ GÌ KHÔNG?

THÁNG MƯỜI HAI VỀ RỒI EM CÓ NGHĨ GÌ KHÔNG?


Tháng mười hai về rồi em có nghĩ gì không? 
Khi thời gian cứ trôi qua lặng lẽ 
Chớp mắt đã mấy mươi năm có lẻ 
Bạc tóc mồi da cùng trăm nỗi nhọc nhằn 

Tháng mười hai về rồi em có gì băn khoăn? 
Khi vẫn một mình đi qua giá rét 
Người ta rồi ai cũng sẽ về cõi hết!!! 
Cánh đồng kia úa héo đã bao lần? 

Tháng mười hai về rồi nhìn tờ lịch bâng khuâng 
Có cái gì như bụi bay trong mắt 
Dại khôn cuộc đời với bao điều được mất 
Chỉ còn lại không gian ướt đẫm u sầu 

Tháng mười hai về rồi em có nghĩ gì đâu! 
Khung cửa nhỏ vẫn tím mầu nhung nhớ 
Căn nhà nhỏ vẫn âm thầm than thở 
Hết một vòng quay nghe tạo hoá chuyển mùa. 

Hạnh Nguyên: 12/14

.
.
.