MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

31/12/11

HÃY NHỚ LẤY EM

Năm mới Nhâm thìn HN xin tặng các bạn blog câu chuyện tình về một loài hoa đẹp với lời nhắn gửi thiết tha - Do not forget me. 

 XIN ĐỪNG QUÊN EM! 
 Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa, 
 Vào một một ngày xuân đẹp đầu mùa 
 Có một đôi tình nhân dạo chơi bên suối 

 Nơi những bông hoa cánh tím mỏng manh 
 Rất đẹp mọc thành từng mảng dày bất tận 
 Tất cả các bông hoa Đều vươn mình về phía dòng nước biếc, 
Như thể muốn soi xem mình kiều diễm mức nào. 

Cô gái trầm trồ thấy loài hoa đẹp 
 Bèn nhoài người định hái tặng người yêu, 
Chàng trai đang mải ngắm dòng thác đổ trên cao. 
Không hề biết tấm lòng người con gái 

Chẳng may hoa quá xa làm cô trượt ngã, 
 Và chỉ trong nháy mắt, Dưới dòng sâu đã mất dạng bóng cô, 
 Chỉ còn lại một nhành hoa gãy với lời vọng lại: 
 Xin đừng quên em!. Anh nhé - Đừng quên ! 

 Và từ đó theo lời dặn thiêng liêng 
 Đã trở thành tên riêng của loài hoa - Violet 

 Hạnh Nguyên : 31/12/2011

30/12/11

CHIỀU CUỐI NĂM

Những ngày cuối năm ...

 Vứt buồn lại một ngách con đường 
 Em đi… Theo cơn gió sớm mai, theo con nắng 
 Cùng trăm thứ lo toan, nghìn điều mua sắm 
 Những thường tình tất bật cùng bao hứa hẹn, đợi chờ… 

 Em đi… Tìm lại một mình trong ngách nhỏ 
 Tung những hòn cuội ký ức Ðếm thời gian… 
 Từng con sẻ bé loi choi nhặt rêu trên mái ngói 
 Chẳng cần biết xuân - hạ - thu - đông… càng không biết Tết 

 Ngách nhỏ em ngồi Vừa hình dung em vừa hát nghêu ngao… 
 Làm giật mình con dế ngủ ngày gáy vang giấc mơ màu cỏ biếc… 
 Ðùa đám lá khô cong sắc úa 
 Em thử tìm một dòng ký ức. một dòng tóc thanh xuân 

 Tìm một “mùa cây trái thơm tho” Em tìm … 
 Chỉ hút mắt con ngõ thênh thênh đầy gió 
 Và một bầy trẻ nhỏ 
 Lô xô khoe áo mới trong chiều… 

Ngày cuối năm Mỗi người mỗi đắn đo 
 Mỗi người một toan tính 
 Chẳng ai kịp lắng nghe tiếng nói của ai 
 Chẳng ai kịp đợi chờ hơi thở của ai… 

 Tất cả… Không chỉ riêng em - thơ em… 
 Cũng bị cuốn quay vào chốt xoáy đời sống mù mịt
 Riết ráo bánh xe lặng nghe đêm trừ tịch… 
 Ngày cuối cùng của năm cũ Vứt lại em một ngách con đường 

 Em đi…

30/12/2011

21/12/11

VIẾT TẶNG ANH BỘ ĐỘI

VIẾT TẶNG ANH BỘ ĐỘI 

 Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều 
 Bóng dài trên đỉnh dốc cheo leo 
 Núi không đè nổi vai vươn tới 
 Lá ngụy trang reo với gió đèo 

 Thủa còn đi học mỗi khi thầy ra đề bài viết về hình tượng người Lính trong văn học. Mình thường mang câu thơ ruột này ra để mở đề. Vần thơ mang vẻ đẹp vô cùng lãng mạn của người lính. Trong cái nắng chiều bảng lảng. Nơi đỉnh núi mù sương. Hình ảnh anh bộ đội như sừng sững trước dốc núi non ngàn. Viết về anh hôm nay những người lính thời bình là những chiến sĩ trên mặt trận xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Những người lính giúp dân cấy lúa trồng khoai. Giúp bà con vượt qua bão lũ, cũng không thiếu gian nan và cả hy sinh tính mạng. 
Người lính dù ở vào thời nào cũng mang vẻ đẹp oai phong lẫm liệt. Ai đã từng đọc "Chinh phụ ngâm". Ai đã từng cất tiếng hát "Lời người ra đi". Đều mang tâm trạng kính phục trân trọng những chiến sĩ ra đi vì đất nước và cảm thông sâu sắc đến những người vợ lính. Dù không trực tiếp chiến đấu nhưng cũng hy sinh tất cả. 

Hạnh phúc lứa đôi, tuổi xanh cho một nghĩa cử cao đẹp vì tổ quốc hy sinh. Viết về các anh là viết về những chàng trai chân chất. Về những tinh hoa của đất của trời, những con người làm nên lịch sử của một thời đại vĩ đại, thời đại Hồ Chí Minh. Những chàng trai không tiêc tuổi thanh xuân hiến mình cho sự tồn vinh của cả một dân tộc. Những người lính dù hy sinh gian khổ, dù biết sẽ chịu nhiều thiệt thòi vẫn tiến lên phía trước 

 Nếu được làm hạt giống để mùa sau 
 Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa 
 Vui gì hơn làm người lính đi đầu 
 Trong đêm tối tim ta làm ngọn lửa 

 Anh giải phóng quân ngày nào “vẫn đôi dép lội chiến trường” hôm nay thực sự được hình tượng hóa, hơn thế, được lý tưởng hóa mang vóc dáng như một dũng sĩ thời đại: “Thuở anh đi, sắc nhọn ngọn tầm vông Giản dị như chàng trai làng Gióng” 

 Hạnh Nguyên: 21/12/2011

11/12/11

KỶ NIỆM DỊU ÊM

KỶ NIỆM DỊU ÊM 

 Anh Nhớ không anh kỷ niệm chúng mình 
 Ngày gặp gỡ trong một chiều nắng đẹp 
 Gió hanh hao khi mùa đông vừa đến 
 Giữa rừng người em tìn thấy tên anh 

 Anh bật cười khi em hỏi rất nhanh -
Có quen được không ? trả lời ngay nhé! -
Người ở đâu sao nghe mà hách thế! 
 Cứ như lời ông tướng với binh nhì 

 Em ngượn ngùng chẳng còn biết làm chi 
 Vì em thấy mình thật là vô cớ 
 Đành cười trừ lảng chuyện nói vu vơ 
 Rằng em mong rồi sẽ đẹp như mơ! 

 Chiều đầu đông nắng đẹp đến bất ngờ 
 Tạo hóa đã khiến xui đôi mình sát lại 
 Em và anh hai phương trời xa ngái 
 Đã trở thành đôi tri kỷ tri âm 

 Tháng ngày qua bao hạnh phúc êm đềm 
 Gặp gỡ giờ đây trở thành kỷ niệm 
 Lưu giữ trong câu chuyện tình lưu luyến 
 Của hai người như một khúc tình thơ.
 Em đắm chìm trong vòng tay thương nhớ 

 Một năm qua chan chứa yêu đương 
 Ta bên nhau hạnh phúc vô thường 
 Mầu nhung nhớ mãi ngời trong khóe mắt. 

       HN 11/12/11

6/12/11

NGÀY XA EM



EM XA RỒI

 Em xa rồi chỉ còn lại mình anh 
Đứng lặng lẽ nhìn theo con nước chảy
Dòng sông đời đi qua miền khát cháy 
Có ai đã hai lần được tắm một dòng sông 

Em xa rồi anh dõi mắt ngóng trông 
Lưu giữ mãi dáng hình em bé nhỏ 
Mái tóc em bồng bềnh bay theo gió 
Trải mênh mông về phía cuối con đường 

Em xa rồi để lại nỗi nhớ thương 
Xe sắt lòng anh đêm dài không ngủ 
Hơi ấm làn môi em nụ hôn anh nhớ 
Mùi thơm em vẫn ngan ngát quanh mền 

Em xa rồi anh lại bước trênh vênh 
Lac lối chiều đông tìm trong kỷ miệm
 Dấu chân em còn đây lưu luyến 
Chỉ còn lại mình anh cúi nhặt đem về 

HN/ 25/12/11

4/12/11

HEO MAY VÀ NỖI NHỚ

HEO MAY VÀ NỖI NHỚ

 Gió gì như thể heo may
Lại như gió bấc những ngày giữa đông
Lai rai mưa giắc vào lòng
Sợi thương sợi nhớ sợi buồn vẩn vơ

 Ngập ngừng một cánh cửa mơ
 Để con tim cứ tương tư tròng trành
Lưa thưa mưa vẫn buông mành
Ngát thơm mỗi tối mấy nhành dạ hương

 Sớm chiều vắng bóng người thương
Tri âm tri kỷ dễ thường mấy ai
Ước gì mỗi một sớm mai
Bên anh chung bước sánh vai đôi mình

 Trách bà nguyệt lão vô tình
Se duyên mà lại để mình vẫn xa
 Làm cho mỗi buổi chiều tà
Nhớ nhung vấn vít lòng ta rối bời

 Nhớ sao là nhớ người ơi....

HN - 4/12/11
 

29/11/11

MỘT NGÀY ANH ĐẾN

Kìa mùa đông lưng chừng tới ngoài sân
Từng chiếc lá lưng chừng rơi rất nhẹ
Và đầu kia lưng chừng anh tới
Bước chân lưng chừng thôi?

 Ta đã quen nhau bao tháng ngày rồi
Đếm gặp gỡ giống như bài tập đếm
Lời yêu nói nhiều hơn lá rụng
Trên đường khuya giữa thu

 Ôi tình yêu muôn thủa chẳng phai mờ
 Dẫu cách xa dẫu đợi chờ mong ngóng
 Ta yêu nhau dù đất trời rất rộng
 Vẫn gần lắm vai anh

 Lâu rồi em không viết tiếp tặng anh
Những vần thơ ở bên trong có lửa
 Nhưng anh biết em là muôn thủa
Riêng của một mình anh

 HN: 29/11/11

27/11/11

NỖI NHỚ NGƯỜI YÊU

                         







                             NỖI NHỚ


 Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ người yêu Cứ vu vơ những chiều nhìn mây trắng Cứ ước thầm giá anh là tia nắng Sởi ấm lòng em trong giá lạnh mùa đông
 
Có nỗi nhớ chỉ gửi vào thinh không Theo cơn gió phiêu bồng nơi xa thẳm Cuối chân trời vẫn một màu xanh thắm Nỗi nhớ ùa về trên lối cũ rêu phong 

Có nỗi nhớ chỉ kìm nén trong lòng Khi qua phố vô tình trao ánh mắt Có một người ôm nỗi buồn cúi nhặt Kỷ niệm một chiều ai lặng lẽ đánh rơi 

Có nỗi nhớ chẳng thốt nên lời Chỉ thầm thì khúc dương cầm lặng lẽ Nỗi nhớ trở mình lăn qua mùa thật khẽ Ngọn gió xôn xao chẳng có lối đi về...! 


                                   27/11/11

18/11/11

CON ĐÒ THỜI GIAN





Mừng ngày tết của thầy cô
HN xin có câu thơ chúc mừng
Ngày vui hoa nở tưng bừng
Lái đò đâu quản nắng mưa hết lòng
 Đời người như một dòng sông 
 Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
 "Muốn qua sông phải lụy đò"
 Đường đời muôn dặm cậy nhờ người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức đón đưa bao người.
 Qua sông gửi lại nụ cười....
           HN: 18/11/11

11/11/11

THƯƠNG MẸ

Mẹ phải nằm viện rồi
Đau đớn cả tháng trời
Đôi chân chẳng nghe nhời
 Cứ ngày đêm nhức nhối 

Cả nhà mình bối rối
Làm thế nào mẹ ơi
Bố lại cũng da mồi
Mắt mờ chân tay chậm

 Các con thì lận đận
Cứ chạy ngược chạy xuôi
 Mỗi đứa làm một nơi
Lo làm sao cho được

 Đứa thì thăm nuôi mẹ
Đứa cơm cháo giùm cha
Bênh viện thì lại xa
Bố ngồi nhà lo lắng

 Nhớ những ngày êm ấm
Mẹ khỏe không ốm đau
Hai bữa cơm cháo rau
Mẹ chăm lo chu đáo

 Nay cả nhà nhốn nháo
 Công việc cứ rối bời
Mẹ tôi nằm viện rồi
Thương mẹ quá mẹ ơi.

 HN: 11/11/11

4/11/11

BÓNG CHIỀU SANG

BÓNG CHIỀU SANG 

 Người chẳng về khi phố mùa đông 
Gió thẩm thấu xuyên suốt hồn đơn lẻ 
Ta chắn mùa sang một mình lặng lẽ 
Đợi chiều tàn để nhóm lửa bâng quơ 

 Hoa sữa cạn mùi thương nhớ mãi không quên 
Khung cửa hé chiều đầu đông lùa gió 
Đợi nụ cười trong trang thơ bỏ ngỏ 
Ngóng mùa này chờ đón bước chân qua 

 Từng chiều về ngày nào phố cũng xa 
Quen chân bước quen từng hàng cây khóc 
Vẫn thấy chơi vơi thấy lạc loài lăn lóc 
Với lạnh lùng than khóc một lần đau 

 Heo may về lạnh thấu mùa nay 
Ta trải bước xót lá vàng vụ cuối 
Những miên man một mình rong ruổi 
Liệu ai có về khi nắng đã lặng im 

 Lạnh lắm con đường ngút ngát hương đêm 
Gọi hình bóng một ân tình thơm khói 
Nhớ - dại chưa - để tim mình đau nhói 
Gió lạc loài rồi người có giữ được không 

 Đông đang về để nỗi nhớ dày hơn 
Giận mình sao chẳng thể nào quên nổi 
Anh vẫn nói " Thôi em cứ hờn cứ dỗi” 
Nhưng can cớ gì để em trách anh đây 

Duyên kíêp trái ngang, số phận đoạ đầy 
Em cố giữ vành mi mình không khóc 
Giọt nắng xoá tan những dấu yêu mời mọc 
 Và dấu nỗi buồn cho vẹn một cơn mơ 

Bàn chân ngập ngừng quên mình đã lạnh trơ 
Mỗi sớm mai chợt thấy thèm hơi ấm 
Kỳ ức về anh theo sương chiều lấm tấm 
Đông về rồi EM LẠI NHỚ ANH HƠN !!! 

 HN: 4/11/11

25/10/11

LỠ MAI EM CHẾT

LỠ MAI EM CHẾT ANH CÓ BUỒN KHÔNG?
 " Nếu mai em chết anh có buồn không …" Lời bài hát như một vết cứa. Hoàng hôn dần buông xuống. Chiều đầu đông hưu quạnh. Trong quán cà phê nhỏ ven sông càng khiến cho nỗi buồn đăc quánh. Lác đác những cặp đôi đang dìu nhau dạo bước trên con kè đê sông hồng. Dưới sông ánh mặt trời lãng đãng. Con đò buồn vỗ mạn nước như than khóc rỉ rả. Tách cà phê đắng ngắt nhỏ từng giọt , từng giọt. Bài hát cứ cứa mãi, cứa mãi không nguôi vào trái tim đau khổ “ Sao anh không đến khi em còn sống - sao anh không nghĩ khi đời tuyệt vọng. Phố đông có người ta vui - còn em một bóng trông mong”. Ừ nhỉ một bóng trông mong. Cái mong ngóng ngày nào cũng diễn ra như thể không có nó thì ta sẽ chết. Vậy nếu ta chết thật thì sao? Anh có khóc không??? Màn đêm buông xuống mới 6h thôi mà sao đã thấy mù mịt bóng đêm. Mùa đông đang len lỏi vào từng thớ da thớ thịt. Chợt thấy rùng mình ớn lạnh phải chăng là cái lạnh của tiết trời hay cái lạnh của đơn côi thấm vào da thịt? “ Lỡ mai em chết anh khóc nhiều không? sao không âu yếm khi em còn sống…” Thì đấy đã nghe, đã nhìn thấy giọt nước mắt đắng đang nhỏ giọt xuống ly cà phê tí tách. Hãy nếm đi giọt nước mắt của anh. (một chiều đầu đông buồn) HN: 25/10/11

20/10/11

CÒN MÃI NHỮNG DẤU YÊU

CÒN MÃI NHỮNG DẤU YÊU

 Anh biết đấy em còn yêu anh mãi
Dù năm cùng tháng tận vẫn còn yêu
Em rất yêu nên thiết tha rất nhiều
Một đốm lửa thắp lên môi khô héo

 Ngày anh đến trao nồng nàn lưu luyến
Vòng tay anh ru ấm một tình yêu
 Lạc trong mơ tình êm ái phiêu diêu
Chìm trong mắt là người yêu say đắm

 Ngày bên nhau sánh vai trong yên lặng
Giữa thiên đường hạnh phúc trao duyên
Trao nụ hôn trao hẹn ước thề nguyền
Dẫu tận thế tình ta không thay đổi

 Cây đã qua mùa thay lá vàng rơi
Trên con đường ngày nào anh tới
 Em tha thẩn bước qua chiều dần tối
 Đếm lá khô còn rớt lại trên cành

 Nhớ nhung rất nhiều dầu biết mong manh
 Yêu anh lắm làm con tim khờ khạo
 Thiên đường xưa dấu yêu mùa giông bão?
 Đã hẹn thề nên mãi thuộc về nhau.

 Đã trao yêu ngọt đắng chẳng phai màu
 Ươm hy vọng cho một ngày vui tới
Anh trở lại cho tình thêm đắm đuối
Để dấu yêu luôn thắm mãi bên đời

 HN : 20/10/11

16/10/11

THƯƠNG NHỚ CHỈ RIÊNG ANH

THƯƠNG NHỚ CHỈ RIÊNG ANH

 Hơn một lần em nói tiếng cảm ơn
Nhưng em biết anh chẳng cần điều ấy
Trái tim em- Anh chỉ cần có vậy
Đập rộn ràng mỗi lúc nhớ về anh

 Em cảm ơn đã cho em được yêu
Được chia xẽ với những gì anh có
Được mơ ước và ngày đêm được nhớ
Đến một người yêu nhất -chính là anh !

 Tình yêu anh như vạt nắng lunh linh
Chiếu rực rỡ bên đời em tăm tối
Bao ước muốn bao điều thầm nói
Đã trao hết rồi tất cả tin yêu

 Ngày không anh cuộc sống chẳng bình yên
Sáng tối một mình âm thầm lầm lũi
Không chờ mong chẳng ước ao khắc khoải
Cũng chẳng giận hờn vì có nhớ ai đâu

 Nên rất chân thành em nói cảm ơn Anh
Đã cho em một trái tim tươi mới
Đã cho em được có người chờ đợi
Một khoảng trời thương nhớ chỉ riêng anh

 HN: 16/10/11

7/10/11

THẮM MÃI TÌNH TA

THẮM MÃI TÌNH TA

 Thu đã qua rồi...anh ơi biết không?
Đông lại đến ngày càng thêm lạnh giá
Cây vườn cũ đã đến mùa thay lá...
Vẫn còn đây những say đắm ngọt ngào?

 Nơi ấy giờ này...Phố có đông người qua ?
Lá có rơi trên hành lang ghế đá?
 Mưa tím trời buồn. Mưa bay lã chã..
Em cứ nhớ hoài ngày ấy - hôm qua? 

Ngày lại ngày lặng lẽ trôi qua
Tháng tiếp tháng...Mùa lại mùa vội vã?
 Gió cứ thổi chiều nay sao đến lạ!
 Kỷ niệm ùa về lòng chợt thấy bâng khuâng..

Muốn anh về mình mãi bên nhau...
Như đêm qua chiêm bao em thây..
Tỉnh giấc giữa đêm...sao mà nhớ vậy
Lòng gặng hỏi lòng anh có nhớ em không?

Tình chúng mình vẫn mãi mãi thắm nồng...
Cho mùa đông trái tim thôi lạnh giá...
Ngày ấm áp hơn đêm sẽ không dài quá
Anh hãy về - thêm thắm mãi tình ta...

 HN : 7/10/11

1/10/11

RƯỢU VÀ THƠ

                                      
THƠ VÀ RƯỢU

Anh ngồi hóa rượu thành thơ
Gửi em nhưng lúc thẫn thờ vì yêu
Anh ngồi hóa rượu thành chiều
Gửi em thành nụ hôn liều say sưa

Anh ngồi hóa rượu thành mưa
Gửi em những lúc tiễn đưa chiều nào
Anh ngồi hóa rượu thành sao
Gửi em bao nỗi ước ao đợi chờ

Em ngồi hóa rượu thành tơ
Vòng quay con tạo tương tư tháng ngày
Em ngồi hóa rượu thành mây
Gửi anh bóng mát những trưa oi nồng

Em ngồi hóa rượu thành sông
Gửi bao thương nhớ vào lòng biển khơi
Rượi thành bao thứ người ơi
Để ta nói mãi những lời tình yêu.

HN:  1/10/11 ( Một ngày mưa)

26/9/11

DỊU ÊM

DỊU ÊM 

 Em là tất cả dịu êm 
Vần soay trái đất ngày đêm quay đều 
Nước nguồn trong mát bao nhiêu 
 Em đem rửa nỗi cô liêu cõi đời 

 Đất trời sẽ rất chơi vơi 
Vắng em vắng cả những lời yêu thương 
Em đi để lại con đường 
Mình anh và nỗi cô đơn giăng đầy 

 Lối về ngập lá vàng bay 
 Bờ đê tím thẫm cỏ may cuối chiều 
Cái mùa thu ấy trong veo 
Em là nỗi nhớ mang theo suốt đời 

 “Những điều muốn nói thành lời 
Tiếc sao đôi mắt nói rồi còn đâu” 
 Nghĩa tình như thể biển sâu 
 Ngàn năm vàng đá bạc đầu bên nhau.

 HN 26/9/11 

22/9/11

MƯA ĐÊM CUỐI THU












Mưa cuối thu giăng mờ khắp nẻo 
 Mưa buông tơ sợi ngắn sợi dài 
 Mưa lơ thơ ướt thẫm bờ vai 
 Mưa lạnh lùng đẫm trên lá cỏ 


Mưa mùa thu giăng mờ lối nhỏ 
Mịn màng rơi trên những chiếc lá mềm 
Sợi bên kia níu bên này lưu luyến
 Mưa cuối mùa lạnh lẽo cô đơn 

 Mưa mùa thu mưa rây mềm lối cỏ
 Lá vàng rơi gởi phận gió mây 
 Ngọn cỏ, bờ rêu, gọi mùa biển lặng 
 Về đâu, về đâu cơn gió heo may 

 Mưa cuối mùa lạnh buốt chiều nay 
 Mưa bên ấy níu bên này bước tới 
 Mưa thu ơi cứ âm thầm len lỏi 
Mưa cuối thu thấm ướt mi buồn 
  
 HN/ 22/9/11

16/9/11

MÙA HEO MAY

 Heo may đi suốt cả ngày 
Tối về vịn nhánh liễu gầy bờ thu 
Vầng trăng lúc tỏ lúc mờ 
Lúc tròn lúc khuyết lúc chờ đợi ai 

 Mây mù gió cũng thở dài 
Thương sao hôm nhớ sao mai cháy lòng 
Mưa nhiều cho nắng long đong 
Lá rơi cho tiếng tơ lòng thở than 

 Sương đêm ướt lạnh phím đàn 
Hương đêm nằng nặng trong làn khói thu 
Đêm qua nguyệt lặn sao mờ 
Kìa con chim nhạn báo mùa đông sang 

HN 16/9/11

10/9/11

NHỚ MÙA THU HÀ NỘI

NHỚ MÙA THU HÀ NỘI
( Bài thơ này tôi xin tặng người tôi yêu và các bạn yêu mến tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều). 

Chả biết thu gõ cửa tự khi nào 
Trời Hà Nội nắng không còn bỡ ngỡ? 
Tán phượng liêu xiêu đâu rồi màu rực lửa? 
Cọng lá hanh hao phảng phất nắng nghiêng chiều 

 Mùa thu trở về nhợt nhạt sắc phiêu diêu 
Tính tháng, đếm ngày đợi khoe màu tươi mới 
Thu giấu trong mình những bộn bề, diệu vợi 
Giành tặng cho Anh hy vọng phía môi mềm 

 Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ chẳng có tên 
Nhớ sắc đỏ tán bàng vương bên ngõ 
Nhớ phố chiều mưa với dáng Anh mờ tỏ 
Nhớ liễu lơ thơ vuốt nhẹ tóc buông xòa 

 Hà Nội là Anh và chốn cũ là em 
Gió cứ thổi vô tình theo hoang vắng 
Em nép mình vào nghĩ suy chợt lặng 
Trói chặt Anh rồi vẫn cứ thấy âu lo 

 Hà Nội và Anh xin gói lại trong thơ 
Rồi giấu kín phía trái tim thổn thức
 Để cháy mãi trong lòng em rạo rực 
Mùa thu cồn cào, Hà Nội và Anh 

 HN 10/9/11

7/9/11

HEO MAY 

 Mùa thu đến sương giăng mờ khắp chốn 
Heo may về se lạnh cõi hồn ai! 
Chân em bước âm thầm trong phố nhỏ 
Hoa sữa rơi ngập kín cả lối mòn 

 Gió thiếu ai cồn cào như nhịp thở 
 Gửi đến phương anh nỗi nhớ vơi đầy. 
Mây ngơ ngẩn in mình trên bến vắng 
Chiều mênh mang hoang lạnh heo may. 

 Thu lặng lẽ lấy đi màu của nắng, 
Vội giấu đi trên những tán lá già. 
Nắng yếu ớt khẽ buông mình lặng lẽ, 
Đợi gió về cho thu đến hanh hao! 

 Hương hoa sữa nồng nàn trên lối cũ, 
Tiếng thu ca khắc khoải nỗi mong chờ.
 Mưa thu lạnh em giật mình se sẽ 
Hình như thu đang thầm gọi anh về 

 HN 7/ 9/ 11

21/8/11

MÙA LÁ RỤNG


MÙA LÁ RỤNG 

Lãng đãng thu về tiếng lá rơi 
Bên hàng liễu nhỏ sắc xanh trời
 Mùa thu kéo nắng vàng xuống phố 
Heo may ràn rạt khắp nơi rồi

 Sương chiều nhàn nhạt tím nẻo khơi 
Bến vắng chiều buông khách vãn hồi 
Đò vắng lững lờ con sóng vỗ 
Mùa thu cánh nhạn chấm lưng trời

 Sào sạc lá thu mảnh trăng rơi 
Em mùa lá rụng cũng thu rồi 
Tóc pha màu khói như thẫm lại 
Mắt lẫn màu mây đã quá thời 

 Kìa đã thu rồi đêm chơi vơi 
Cánh hoa hàm tiếu cũng xa vời 
 Dậu cúc vàng ươm đang đón đợi 
Mùa thu dệt đẹp mối tình tôi 

 HN 21/8/11

20/8/11

THU VÀNG

        Khói xám theo gió thốc lên bầu trời, cuốn tròn trong gió trước khi tan loãng.. Dưới nắng, những cành cúc xanh rậm rì của mùa hạ đã trổ nụ- đầu búp non căng tròn hướng lên bầu trời. Mùi rơm khô hòa lẫn với hương cúc, cay cay, đăng đắng. Ngọn gió trườn xuống từ triền đê , bụi bay tản mác, bay cả vào mắt ta. Những cây cỏ may rung rinh hoa tím. Những cây bàng đầu ngõ ngả mầu tím đỏ. Nhưng chưa chiếc lá nào rơi trong gió nhẹ Lật lên một cánh hoa cúc đã khô cong.Là hoa của năm trước, mùa trước, hay lâu hơn? Không. Có lẽ cũng chỉ gần đây. Nếu qúa lâu thì hẳn cánh hoa đã tự biến thành cát bụi… 
       Những ký ức bỏ quên sau cánh cửa, khô héo cùng với thời gian và tan biến trước khi ta kịp nhận ra.Nắng vẫn miên man trải rộng cùng gió ngoài song. Bóng lá rung rinh.Ta nắm cánh hoa trong tay, chợt nhớ về cánh bướm trắng kẹt trong khe cửa thu năm ngoái, cũng hóa màu vàng nâu thế này và khi ta chạm đến, nó tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ đầy bụi hăng hắc. Ta chà ngón tay lên cánh hoa, nó tan trong tay ta chỉ còn lại bụi Hoa cúc vàng hay hoa cúc trắng?Một bóng trắng lướt qua ký ức của ta mờ nhạt. Thoảng như ánh sáng của một cánh bướm trắng vừa lướt qua khung cửa. 
      Chẳng biết đã bao lâu. Mùa cứ nối tiếp mùa qua đi, và những ký ức mới cũ chồng chéo lẫn lộn lên nhau, đến mức ta cũng không nhớ rõ đâu là những gì thực sự xảy ra và những gì chỉ là tưởng tượng. Gió thổi qua triền đê nắng nhạt.Chẳng biết người ấy giờ này có nhớ thương ta?…Có phải chỉ có một mình ta trong trái tim người ấy??./ Ta cười nhẹ một mình. Thói quen có khi lại là thứ bám trụ lại lâu bền nhất trong con người. Thói quen tự hỏi những câu như thế… Hỏi mà không lo lắng, không thắc mắc và không muốn được trả lời… 
       Hoàng hôn đã tắt. Lá vẫn chưa rơi.Tiếng lá lao xao. Một cánh bướm đêm lảo đảo rơi vào tay áo .Không. Không phải bướm đêm. Là một chiếc lá . Cuống lá còn thoáng sắc xanh mờ. Ta cầm chiếc lá đến bên bàn bỏ nó vào dưới lớp giấy bọc trong tủ áo.Ta tự hỏi có thể nhớ để lấy nó ra vào mùa thu năm sau hay không? Đêm trăng sáng, soi tỏ ngọn cau non và những tán lá ánh lên dưới trăng như bằng vàng thật. 
            Bóng lá nghiêng đổ xôn xao.“Lá rơi rồi.” ta thì thầm. " 
         
 HN 20/8/11

16/8/11

ĐỪNG!

Xin cho bầu trời cứ mãi mãi xanh
 Như mầu mắt của em ngày ấy
 Xin cho vườn cúc cứ mãi khoe vàng
 Như mầu nắng chiều nào em đến vậy

 Xin gió chiều thu cứ đưa nhè nhẹ
 Cho lá vàng đi vào cõi mênh mang
 Xin nắng mùa thu dịu mát nhân gian
 Ru tình yêu của em vào nhung nhớ

 Xin lối mòn hoàng hôn ngày cũ
 In dấu chân anh mãi mãi đi về
 Xin hoa cỏ may dăng kín sườn đê
Đừng níu bước chân anh trở lại

Yêu em xin anh đừng xa mãi
Em sợ rồi tình anh sẽ theo gió bay đi
 Nên em chỉ xin anh một điều bé nhỏ
 Anh không cùng mùa thu lỗi hẹn bao giờ

13/8/11

CHỚM THU


( Tặng bạn của Diễm Vũ)
Em bảo nhớ lắm ngày em 17
Ghế đá sân trường ngắm lá me bay
Mối tình đầu tiên không dám tỏ bày
E ấp lời trao dấu trong lưu bút

Mùa thu rồi em mùa lá rụng
Se sắt lòng ai nhớ cốm thơm nồng
Bồn chồn bước chân bước tới mông lung
Thèn thẹn ngập ngừng cầm tay trao gửi

Sân trường ngày xưa xào sạc lá rơi
Ánh mắt thẹn thùng sau vai thiêu đốt
Để bao năm rồi bao mùa li biệt
Vẫn nhớ hoài tuổi mười bảy ngày xưa.

9/8/11

MÙA VU LAN

Cảm ơn mẹ con vẫn được cài hoa trên áo
 Một bông hồng thắm đỏ thanh cao
 Bẩy mươi xuân sức khỏe chẳng dồi dào
 Cho hết con rồi những ngày mưa tháng nắng

 Hai mươi tuổi mẹ về làm dâu đồng trắng
 Bà nội chê con gái đất rừng
 Ông ngoại tảo tần đốt dẫy làm nương
 Chăm chỉ căn cơ thành địa chủ

 Cho mẹ thành cô gái con nhà hào phú
 Theo cha về vùng chiêm trũng làm dâu
 Bàn tay ngày nào của con gái phú ông
 Giờ đã già nua nhăn nheo chai sạn

 Nuôi một đàn con lớn khôn thành đạt
 Chẳng quản vai gầy ngày nắng đêm mưa
 Lũ chúng con khôn lớn tự bao giờ
 Vẫn cần lắm đôi bàn tay của mẹ

 Lo lắng đêm hôm mong con mạnh khỏe
 Thành đạt công danh bằng chị bằng người
 Mùa vu lan không có gì báo hiếu mẹ ơi
Con chỉ biết nói- Con cảm ơn vẫn còn có mẹ.!!!

Hạnh Nguyên:9/8/2011

8/8/11

PHƯỢNG TÀN

Cánh phượng mỏng manh cháy hết rồi
 Mùa của chia li của hoa rơi
 Đỏ từng trang sổ dòng lưu bút
 Tháng ngày còn nhớ tóc buông lơi

 Ta mải ngắm nhìn cánh phượng rơi
 Ký ức mùa thi đã xa rồi
 Tìm trong kỷ niệm thời xa vắng
 Chỉ thấy rêu phng bụị phủ mờ

 Phượng đã xa rồi thấy rửng rưng
 Cánh phượng vương bay khắp sân trường
 Đọng lại trong tim mầu li biệt
 Bao mùa hoa rồi mãi vấn vương

 Mỗi năm hè đến lạithấy buồn
Nhìn hoa phượng cháy nhìn mưa tuôn
 Mùa hạ mùa nắng mùa xa vắng
Mùa phượng mùa thi ùa chi li

2/8/11


 
Trời đang nắng bỗng sấm dồn hối hả 
Chớp sáng lòe lên đe dọa từng hồi  Cơn mưa giông ấp ủ mấy hôm rồi Giờ đổ xuống quất cỏ cây nghiêng ngả
 Trong căn phòng một mình cô độc quá Cứ co do trong góc tối im lìm 
Một tiếng nổ cũng giật mình run rẩy 
Hét to lên cho tan nỗi kinh hoàng  
Ôi giông gió vẫn muôn đời chẳng lạ 
Mà tại sao chỉ đe dọa mình tôiTrong cơn mưa sối sả chiều nay  Ước có được vòng tay anh an ủi
Ở phương ấy xa vời trông đợi Anh có nghe run rẩy trái tim em Anh có thấy em một mình sợ hãi
Ôm gối chăn chui góc khuất cuối tường 

Em chắc rằng anh đang ngắm mưa tuôn Đang sót thương em trong căn phòng nhỏ hẹp  Một mình em giữa muôn ngàn sấm dội Thầm cầu mong mưa sớm tạnh lại lúc này
Cơn mưa chiều nay ậm ực mưa rơi Mưa giăng mắc mưa mịt mùng nỗi nhớ  Mưa trắng trời mưa ồn ào sối sả Ngả nghiêng cây lá ngả nghiêng lòng

27/7/11

BIỂN CHIỀU


Chiều trên biển gió mơn man tóc rối Phía xa kia thấp thoáng những cánh buồm Thương người bạn vừa đi xa mãi mãi Nên thơ viết nửa chừng dang dở buông xuôi 
Biển chiều nay vẫn sóng vỗ không nguôi 
Vẫn cồn cào vẫn đắng cay chát mặn Bão chưa đến nên lòng biển lặng Cứ thẳm sâu như ánh mắt em nhìn 
Biển chiều hè chật chội người len Đôi từng đôi dìu nhau trên biển biếc Nước lóng lánh sắc chiều trên biển Hạnh phúc nào bằng tay nắm chặt trong tay Vẫn mình em trên bãi biển chiều nay Chợt thấy nhớ thấy thương mà thấy tủi Không có anh giữa muôn trùng sóng dộiNên bàng hoàng nghe câu hát người ơi 
Chiều hôm nay bãi biển rất đông người 
Con hà đá cứa bàn chân bỏng rát Em bỗng ước mình hóa thành bờ cát Trải dịu dàng êm ái dười chân anh. 
                     ĐS 27/7/11

25/7/11

THỜI HOA ĐỎ



Đã qua lâu rồi thời hoa đỏ Vẫn ngấm ngầm vết sẹo chiến tranh Con của bao người, của chị, của anh Đang còn đó cái cười không duyên cớ. 
Vẫn còn đó vết chân tròn trên cỏ Trái nắng trở trời nhức nhối vết thương Đất nước ngàn năm dấu sẹo chiến tranh Đăm đắm ngóng trông thẳm sâu mắt mẹ 
Chờ đợi đã quen hóa thành tô thị Người vợ ngóng chồng mòn mỏi ngắng mưa Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn 
Tôi chỉ biết cúi đầu thành kính 
Trước anh linh người vì nước quên mình Xin sẻ chia với bao liệt nữ trung trinh Dành trọn xuân thì cho người không trở lại.

22/7/11

SA PA ĐÊM NHỚ

Em biết rằng em trở nên yếu đuối
 Không chịu nổi ngày dài vời vợi cách xa
 Em sợ khoảng khắc trái tim trống trải
 Mỗi khi trở về chỉ có mình em

 Em lẻ loi lang thang trong đêm
 Hương hoa lan thoảng bay diu ngọt
 Đêm Sa pa sương mờ giăng lạnh
 Em một mình dạo gót mong manh

 Em cố tình không nhắc tên anh
 Cố tình quên để con tim hoang hoải
 Nhưng nỗi nhớ càng làm dày thêm mãi
 Duyên nợ rồi giăng mắc khôn nguôi

 Chợ tình đêm nay chẳng có người mua
 Trai gái vùng cao không còn vui đêm chợ
 Chẳng còn tình yêu chẳng còn nhung nhớ
 Những mối duyên huyền thoại đã xa rồi

 Lạc lối về đêm chân dạo gót đơn côi
 Nhà thờ đá uy nghiêm mà trống vắng
 Tiếng khèn lá trai Mèo thêm da diết
 Hờn giận bạn tình năm cũ đã vội quên

 Em một mình dạo gót trong đêm
 Một mình …một mình …trong giận hờn và nhung nhớ

Hạnh Nguyên: 21/7/2011

17/7/11

MỘNG MỊ SA PA



Tạm biệt nhé Sa Pa xinh đẹp Cô gái Mèo e lệ dưới vành khăn Em bước đi sung sính váy tầng Đôi má ửng hồng như say men rượu 
Tiếng khèn lá chàng trai H’mông mời gọi Phiên chợ tình ai đang đợi kìa em? Chiều Sa Pa như vừa mới nắng lên Tôi lang thang ngắm nhà thờ bằng đá 
Những dãy hàng thổ cẩm đan xen kỳ lạ Cụ già mời tôi mua tuổi gần với đất trời Người miền cao thân thiện vui tươi Đôi tay nhăn nheo mầu chàm xanh đẫm 
Tôi trốn gió trăng trốn u phiền sầu muộn 
Tìm đến đây miền sơn cước huy hoàng Gặp đứa bé nghèo chân mất ngón mà thương Thấy nỗi đau bỗng trở nên bi lụy 
Ôi sa pa chiều hè mộng mị 
Tưởng chừng như an ủi những ưu phiền Bỏ thị thành tìm một chốn bình yên Vẫn đè nặng trong tim nỗi niềm trắc ẩn. 
                     SP 17/7/11

10/7/11

NGƯỜI DƯNG

Sao cứ giận người dưng thật lạ
 Có đáng chi đâu một góc nhỏ ven đường
 Nơi ẩn dấu bao nhiêu là phiền muộn
 Những lọc lừa dối trá bon chen

 Em sao lại cứ giận người dưng
 Vẫn xẹt qua cuộc đời em bằng cơn gió độc
 Vẫn dối gạt em bằng mưu mô phản phúc
 Đừng hoài lòng mà bực tức người dưng

 Có đáng gì đâu sao lại giận người dưng
 Trái tim em đã quá nhiều đau khổ
 Yêu thương giận hờn luyến lưu từ giã
 Chật trội quá rồi chẳng thừa thãi đâu em

 Đừng phí hoài đi giận dỗi người dưng
 Thời gian quý lắm sao em đành lãng phí
 Hãy giành trọn cho người em yêu quý
 Biết yêu em và biết được em yêu.!!!
HN: 10/7/11

6/7/11

XE ÔM

Giữa trưa hè trời như đổ lửa
Chàng xe ôm lẽo đẽo trên đường 
Lữ khách dung dằng nửa đi nửa ở Lạnh lùng không một chút băn khoăn
 Giữa cuộc đời bao chật vật khó khăn  Chàng xe ôm kiếm ăn tất tả Một lữ khách bộ hành xe hàng vừa trả Cả chục người chen lấn mời chào
Đi không em, ông bà , chú bác iền bao nhiêu? Tôi lấy rẻ thôi mà Cứ lẽo đẽo đi theo cứ mời chào lơi lả Khách vẫn lạnh lùng chẳng thèm nói năng chi
Trên con đường đầy nắng ban trưa Tôi chạy xe thật nhanh mong về thật lẹ Trốn cái nắng trong căn nhà mát lạnh Thương chàng xe ôm có mời được người đi?


30/6/11

RU TÌNH



À ơi em hát ru đời 

Ru tình em hát ru người em yêu 
Cánh cò lấp lóa phiêu diêu 
Bờ lau lối cũ những chiều hoàng hôn 
 

Ai đem cái nỗi cô đơn
 Để con đom đóm kiếm buồn vu vơ 
Đêm dài một khúc tình mơ 
Cho em cho cả một bờ vai xinh

Nắng lên cho phượng đỏ đình
 Cho em xinh đứng một mình vẫn xinh 
À ơi em hát ru tình 
Là em ru cả cho mình đấy thôi

Lá vàng một cánh rụng rơi
 Bùa yêu thả mãi không lời nhỏ to 
Qua sông nào biết lụy đò 
Sáo bay còn lại câu hò dở dang

Ru cho một chuỗi ngày tàn 
Ru cho một chút trái ngang ở đời 
Ru tình ru mãi… tình ơi….
Hạnh Nguyên: 30/06/2011

.
.
.