Trời đang nắng bỗng sấm dồn hối hả
Chớp sáng lòe lên đe dọa từng hồi Cơn mưa giông ấp ủ mấy hôm rồi Giờ đổ xuống quất cỏ cây nghiêng ngả
Trong căn phòng một mình cô độc quá Cứ co do trong góc tối im lìm Một tiếng nổ cũng giật mình run rẩy Hét to lên cho tan nỗi kinh hoàng
Ôi giông gió vẫn muôn đời chẳng lạ
Mà tại sao chỉ đe dọa mình tôiTrong cơn mưa sối sả chiều nay Ước có được vòng tay anh an ủi
Ở phương ấy xa vời trông đợi Anh có nghe run rẩy trái tim em Anh có thấy em một mình sợ hãiÔm gối chăn chui góc khuất cuối tường
0 nhận xét:
Đăng nhận xét