MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/10/18

NGHE EM KỂ MÙA ĐÔNG.

NGHE EM KỂ MÙA ĐÔNG.

 Sao bảo rằng mùa đông không lạnh
 Áo mùa đông đã rách mất còn đâu
Chiếc khăn ấm của ngày xưa cất vội
Đã sờn mầu trơ lớp sợi len nâu.

 Những tưởng mưa rào đã hết từ lâu
Ngày cuối thu sẽ nhạt nhòa nắng úa
Lá sẽ rơi và sẽ đầy hoa cỏ
Tím chân ai khuất nẻo cũ tìm về.

 Ai đâu ngờ mưa vẫn ướt sườn đê
Cây vẫn rụng lá vàng rơi rất khẽ
Những cơn gió vẫn nói lời dâu bể
Chẳng ai tin đông lạnh lẽo gần kề.

 Mẹ vẫn cười buồn mỗi lần kể em nghe
Mùa đông cũ đã tặng ai khăn ấm
Giấc mơ nào đã từng thấm đậm
Thủa xa xưa ngày ấy...bây giờ

 Cuối thu rồi, đông sẽ lại ngây thơ
Rắc sương muối héo khô từng phiến lá
Lẳng lặng nghe ...heo may kìa ...rất lạ
Kể chuyện ngày xưa mùa đông cũ đang về.

 Hạnh Nguyên : 27-10-2018

19/10/18

NHỚ THÁNG MƯỜI

NHỚ THÁNG MƯỜI

 Tháng mười về ta day dứt ngóng trông
Không nỡ quên chiều dần đang khép lại.
Bước xuống phố khi hoàng hôn nhào tới
Mầu nhớ nhung vàng óng những con đường

 Tháng mười về mang nỗi nhớ niềm thương
Lá ùa nhau xuống lòng đường loáng nước
Ngày cuối thu cũng trở nên vàng rực
Rét đầu đông lẩn quất những đêm dài.

 Mọi thứ xung quanh như chững lại cùng ai
Chầm chậm ngang qua tàn phai chiếc bóng
Cứ đậm, nhạt lùi nhanh vào im lặng
Khép hàng mi thủng thẳng chở đông về.

 Tháng mười rồi cũng lặng lẽ bỏ đi
Khi chưa kịp hít hà hương hoa sữa
Chưa đi hết những hàng cây nho nhỏ
Gió trở mùa chưa tím hết hoa may

 Nắng bớt giòn, mưa cũng bớt giông mây
Thì ta vẫn mỗi ngày ngồi thơ thẩn
Tiếc nuối mùa thu vào dần quên lãng
Cùng tháng mười vương vấn gió heo may.

 Hạnh Nguyên: 19-10-2018

4/10/18

THÁNG MƯỜI

THÁNG MƯỜI

 Một sớm mai bắt gặp tháng mười sang,
 Cõng trên vai tiếng thở dài cuối vụ
Nỗi trầm tư rắc lên đầy ngõ phố
 Đất trời như chân bước vội vào thu

 Tháng mười về kể những chuyện sau xưa
Ta bắt đầu nhận ra mình tiếc nuối.
 Đời có lúc xa rồi mới thấu nổi
Chợt lãng quên mới biết nhớ thật nhiều.

 Tháng mười về cho cây lá phiêu diêu
Chiếc ghế đá chơ vơ không người tới
Những con đường cũng biếng lười vô tội
Nằm co ro trong giấc mộng riêng mình.

 Mọi thứ như say với huyễn tưởng xuân xinh
 Bởi khi nàng đông chạm chân lên thềm phố
 Cũng là khi không còn nhiều mơ ước nữa.
 Ký ức ngủ yên vô thức giấc thu nồng.

 Hạnh Nguyên: 4-10-2018

 

.
.
.