BÓNG CHIỀU SANG
Người chẳng về khi phố mùa đông
Gió thẩm thấu xuyên suốt hồn đơn lẻ
Ta chắn mùa sang một mình lặng lẽ
Đợi chiều tàn để nhóm lửa bâng quơ
Hoa sữa cạn mùi thương nhớ mãi không quên
Khung cửa hé chiều đầu đông lùa gió
Đợi nụ cười trong trang thơ bỏ ngỏ
Ngóng mùa này chờ đón bước chân qua
Từng chiều về ngày nào phố cũng xa
Quen chân bước quen từng hàng cây khóc
Vẫn thấy chơi vơi thấy lạc loài lăn lóc
Với lạnh lùng than khóc một lần đau
Heo may về lạnh thấu mùa nay
Ta trải bước xót lá vàng vụ cuối
Những miên man một mình rong ruổi
Liệu ai có về khi nắng đã lặng im
Lạnh lắm con đường ngút ngát hương đêm
Gọi hình bóng một ân tình thơm khói
Nhớ - dại chưa - để tim mình đau nhói
Gió lạc loài rồi người có giữ được không
Đông đang về để nỗi nhớ dày hơn
Giận mình sao chẳng thể nào quên nổi
Anh vẫn nói " Thôi em cứ hờn cứ dỗi”
Nhưng can cớ gì để em trách anh đây
Duyên kíêp trái ngang, số phận đoạ đầy
Em cố giữ vành mi mình không khóc
Giọt nắng xoá tan những dấu yêu mời mọc
Và dấu nỗi buồn cho vẹn một cơn mơ
Bàn chân ngập ngừng quên mình đã lạnh trơ
Mỗi sớm mai chợt thấy thèm hơi ấm
Kỳ ức về anh theo sương chiều lấm tấm
Đông về rồi EM LẠI NHỚ ANH HƠN !!!
HN: 4/11/11
0 nhận xét:
Đăng nhận xét