NHỚ MÙA THU HÀ NỘI
( Bài thơ này tôi xin tặng người tôi yêu và các bạn yêu mến tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều).
Chả biết thu gõ cửa tự khi nào
Trời Hà Nội nắng không còn bỡ ngỡ?
Tán phượng liêu xiêu đâu rồi màu rực lửa?
Cọng lá hanh hao phảng phất nắng nghiêng chiều
Mùa thu trở về nhợt nhạt sắc phiêu diêu
Tính tháng, đếm ngày đợi khoe màu tươi mới
Thu giấu trong mình những bộn bề, diệu vợi
Giành tặng cho Anh hy vọng phía môi mềm
Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ chẳng có tên
Nhớ sắc đỏ tán bàng vương bên ngõ
Nhớ phố chiều mưa với dáng Anh mờ tỏ
Nhớ liễu lơ thơ vuốt nhẹ tóc buông xòa
Hà Nội là Anh và chốn cũ là em
Gió cứ thổi vô tình theo hoang vắng
Em nép mình vào nghĩ suy chợt lặng
Trói chặt Anh rồi vẫn cứ thấy âu lo
Hà Nội và Anh xin gói lại trong thơ
Rồi giấu kín phía trái tim thổn thức
Để cháy mãi trong lòng em rạo rực
Mùa thu cồn cào, Hà Nội và Anh
HN 10/9/11
10/9/11
NHỚ MÙA THU HÀ NỘI
.
.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét