25/7/11

THỜI HOA ĐỎ



Đã qua lâu rồi thời hoa đỏ Vẫn ngấm ngầm vết sẹo chiến tranh Con của bao người, của chị, của anh Đang còn đó cái cười không duyên cớ. 
Vẫn còn đó vết chân tròn trên cỏ Trái nắng trở trời nhức nhối vết thương Đất nước ngàn năm dấu sẹo chiến tranh Đăm đắm ngóng trông thẳm sâu mắt mẹ 
Chờ đợi đã quen hóa thành tô thị Người vợ ngóng chồng mòn mỏi ngắng mưa Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn 
Tôi chỉ biết cúi đầu thành kính 
Trước anh linh người vì nước quên mình Xin sẻ chia với bao liệt nữ trung trinh Dành trọn xuân thì cho người không trở lại.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

.
.
.