MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

8/12/17

CÚC HỌA MI

CÚC HỌA MI

Gió mùa về mưa lạnh lẽo tuôn rơi
Không còn nữa những ấm nồng ngày hạ
Đông rét buốt quất lá rơi tơi tả
Cầu qua sông cô độc một bóng người

Cầu qua sông cô độc một bóng người
Dòng nước cuốn chiếc lá rơi về biển
Giữa sóng xô với muôn ngàn bờ bến
Có nơi nào gọi là chốn bình yên

Có nơi nào gọi là bến bình yên
Cho ta gửi tâm hồn thơ diễm tuyệt
Mong manh đấy nhưng vẫn là bất biến
Giữa xô bồ nhân định chẳng bình yên

Giữa xô bồ nhân định chẳng bình yên
Cúc họa mi của tháng mười vẫn nở
Hoa bên em ngày mùa đông rực rỡ
Đón giá lạnh về hoa cúc lại làm thơ.

Hạnh Nguyên: Tháng 12 8-12

20/11/17

TẶNG CÁC TRÒ YÊU

TẶNG CÁC TRÒ YÊU.

Cô ơi! Chúng con chỉ có một giỏ hoa
Nhỏ thôi cô nhưng tấm lòng con đấy
Hẹn với cô từ cái hôm ấy vậy
Tại cô đau cô bận đến bây giờ

Đi đường dài xe hết điện quay lơ
Bọn chúng nó về hết rồi cô ạ
Hai đứa em đến nhà cô hơi trễ
Cô đừng buồn gắng nhanh khỏe nhé cô

Đời làm thầy vất vả mấy mươi năm
Thời khó khăn có ốm đau vẫn cố
Thuốc thang không đến nơi bây giờ mới khổ
Trái gió trở trời cứ ngày lễ là đau

Cô trò ngồi tâm sự thật lâu
Những đứa trò yêu mà cô tin cậy
Chúng lo lắng cho mình và cả cho “Bọn ấy ”
Còn mải chơi, còn đâu đó đua đòi

Cô sẽ là điểm tựa các con ơi
Tinh thần thôi nhưng các con hãy nhớ
Khó khăn gì trong bước đời trắc trở
Hãy tìm cô chia sẻ nhé các trò yêu !

20-11

8/11/17

GÁNH NẶNG THỜI GIAN

GÁNH NẶNG THỜI GIAN

Tháng năm trôi chảy dần qua
Người quen người lạ cũng ra nhạt nhòa
Những người từng sống bên ta
Thề non hẹn biển cũng xa xôi rồi

Đã từng ôm lấy không rời
Cũng đi lẫn giữa biển người mênh mông
Tình không thắng được thời gian
Làm sao thắng nổi gian nan cuộc đời

Gắn bó cũng chỉ một thời
Nếu không cảm thấy an toàn là thôi
Mãi đi đến tuổi nào rồi
Cũng mong ổn định thảnh thơi an lành

Đôi khi hoài niệm ngày xanh
Chẳng còn đủ chút khùng điên theo người
Thế nên hạnh phúc nhất đời
Khó khăn hoạn nạn có người đưa tay

Những khi mệt mỏi ốm đau
Có đôi vai để tựa vào thế thôi.
Bình bình đạm đạm an vui
Đi qua năm tháng cuộc đời là tiên

 8-11

31/10/17

ÁNH TRĂNG

ÁNH TRĂNG

Bến sông thanh bình một đêm trăng sáng
Bỗng ùa về bao xúc cảm tâm hồn
Không gian chợt vang lên âm hưởng
Bản Sonat dịu dàng huyền ảo “Ánh Trăng.”

Trăng dát vàng rãi đầy cả triền sông
Lan tỏa khắp một không gian hư ảo
Trên mặt sóng nước long lanh lấp lóa
Như ngàn vạn vì sao say vũ điệu mùa trăng

Trăng sáng trong tròn trịa đến xao lòng
Như tình yêu của những đôi trai gái
Ngồi bên nhau trao nụ hôn vụng dại
Âu yếm ngọt ngào hạnh phúc đắm say.

Giấc miên du miền cực lạc nơi đây
Ánh trăng gầy gợi hồn thơ man mác
Hư thực trần ai lâng lâng trầm mặc
Đêm tỏa ánh vàng xao xác thu bay.

Hạnh Nguyên 31-10-17

27/10/17

ĐỢI

ĐỢI

Trời cuối thu gió trở mình se lạnh
Sợi nắng vàng heo hắt cuối đồng xa
Cây trút lá gieo nỗi buồn sâu thẳm
Ánh thu vàng tàn úa mỗi ngày qua

Mùa đông đến sầu vương tràn mọi nẻo
Đợi xuân sang lóng lánh ánh xanh ngời
Vừng dương gọi muôn hoa tươi thắm lại
Khát mơ nào cháy mãi giữa bờ môi....

Chiều bên bến sông mải tìm dấu cũ
Dõi xa xăm đâu thấy dáng con thuyền
Cát xóa hết vết bàn chân lưu lại
 Mái lá ồn ào toàn xa lạ người dưng

Mái lá ồn ào xa lạ những người dưng
Sóng xôn xao vỗ mệt nhoài bờ cỏ
Kia lau lách tím khung trời mầu nhớ
Tháng năm dài rồi cũng vắng người xưa.

27-10

25/10/17

ĐỪNG NHÉ

ĐỪNG NHÉ

Bạn đừng tin điều tôi đã viết lên đây
Rằng thực tế cuộc đời tôi như vậy
Tôi đang viết để dành cho bạn đấy
Những chông chênh luôn hiện hữu trên đời

Những ngày mưa những ngày nắng chơi vơi
Chồng con ngu ngơ chẳng như mình mong đợi
Những đường tình dở dang chới với
Yêu một người nhưng người lại chia phôi

Những yếu đau những thất bại trong đời
Những hờn giận những vui buồn thế thái
Những hoang mang, những phiêu lưu vụng dại
Thế gian này đâu dừng lại riêng ai

Đọc thơ tôi thấy buồn, vui, bĩ cực, bi ai
Những niềm riêng dấu nơi miền xa ngái
Là nói hộ những ai đang hiện tại
Muốn tỏ bày nhưng lại sợ người dưng.!

25-10

23/10/17

ĐẠI LẢI MỘT NGÀY THU

ĐẠI LẢI MỘT NGÀY THU

Tôi trở lại nơi đây thăm Đảo Ngọc
Bao năm rồi Hồ nước vẫn trong xanh
Liễu vẫn đứng thảnh thơi dịu dàng trải tóc
Thắm xanh trời, xanh một góc

Hồ thu Sóng sánh mặt gương chiếc lá gió đùa
Dầm chân đợi bao mùa xanh cành trúc
Vùng Đảo hoang sơ giờ thêm đông đúc
Du khách bộ hành dạo khắp đảo xinh tươi

Giữa náo nức vui, giữa đầm ấm bao người
Lại chuyện thật xôm những ngày xưa thân ái
Lại nhắc nhớ những mối tình vụng dại
 Thủa ngây thơ trong sáng diệu kỳ

Đại Lải chiều như cánh chim thiên di
Lại lũ lượt vội bay về sứ sở
Những vòng ôm, cái nắm tay hẹn gặp nhau lần nữa
Để lại nhắc chuyện xưa, để mãi nhớ một thời!

23-10

19/10/17

RÉT ĐẦU MÙA

RÉT ĐẦU MÙA

 ( Viết cho ngày 20-10)
Em lạ thế ngày hai mươi rồi đấy
Lại một mình ra phố lựa mua hoa
Một bông hồng vàng cho mối tình xa
Thủa rất ngây thơ trong trắng thật thà!

Em lạ nhỉ chẳng thể giống người ta
Ừ một cái chắc lụa là gấm vóc
Cần chi đâu một nhánh hoa đơn độc
Để mãi là người tự chọn mua hoa

Tháng mười về sao chẳng giống người ta
Cười hớn hở nhận quà từ ai đó
Chỉ một ta với bao nhiêu trắc trở!?
Đón mùa đông lạnh lẽo sắp gần kề.
T
háng mười về cỏ đã úa ven đê
Hoa cúc đã vàng ươm từng kẽ lá
Mùa thu đi cùng gió lùa hối hả
Rét đầu mùa đâu hơi ấm ngày xa.

Hạnh Nguyên: 19 -10 -2017

5/10/17

SONNEL - Ở ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐƯỢC ĐÂU

Sonnel : Ở ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐƯỢC ĐÂU

 Ở đời chẳng biết được đâu
“ Cười người hôm trước hôm sau người cười”
 Hôm nay cao ngạo hơn người
Ngày mai bỗng lại rụng rơi xuống bùn

Thương người hãy thương mình luôn
Sớm hôm đồng cảm đôi đường sẻ chia
Thấy người khốn khó đừng chê
Kẻo mai lỡ vận đi về một thân

Trời cho được hưởng phúc phần
Gieo hôm nay gặt trái lành mai sau
Khi chưa bầm dập nát nhàu
Đừng cười cóc ghẻ, vịt bầu leo cao!!!!!

Thói đời chẳng biết được đâu
“Cười người hôm trước hôm sau người cười”

Hạnh Nguyên 5-10

26/9/17

LẠM THU

LẠM THU

Suốt ngày chỉ trích lạm thu
Phụ huynh bối rối thầy cô phiền lòng
Thôn đoài cho đến thôn đông
Ánh mắt ngi ngại dõi trông nhà trường

Bởi nhà nước chửa kỷ cương
Lạm thu nên mới nhiễu nhương mọi đường
Chi tiêu là chuyện bình thường
Rõ ràng mạch lạc xem thường được chăng?

Cũng vì phép nước dễ dàng
 Bỏ mặc các trường tự lấy mà chi
Nào điện, nào nước, vê xi
Nào thì bảo vệ rồi thì sửa sang.... .

Ngân sách chẳng cấp tự làm
Thế thì không nhẽ giáo làng chi ra
Giáo làng công việc bao la
 Thứ gì cũng phải tính ra bằng tiền

Thế nên các vị phụ huynh
Cần phải đóng tiền phục vụ cho con
Nếu muốn mọi việc vuông tròn
Các vị giám sát trường còn lạm sao?
26-9

24/9/17

ĐIỆU

ĐIỆU

Nghiêng người nhìn suốt một đời
Điệu đàng rũ bỏ những lời thị phi
Xênh xang áo rủ xuân thì
Một câu đào liễu cớ gì còn không!.

Mấy ai tìm được diêu bông
Để cho loan phượng trên đồng có đôi
Dịu dàng trong nắng màu tươi
Đơn côi vẫn cứ nụ cười làm duyên

Ví dầu ngồi tựa mạn thuyền
Ngó ra ngoài lái trăng lên cuối trời
Cúi đầu nghe tiếng lá rơi
Hình như thu đã dạo chơi bên thềm.

Hạnh Nguyên : 24-9-2017

22/9/17

NÁT RƯỢU

NÁT RƯỢU

Mình gầy như cái que
Râu loe hoe lởm chởm
Ngất ngểu qua mỗi sớm
Hàng phở lại hàng cơm

Chém gió nổ om xòm
Say sưa cùng hội bợm
Tiền bao nhiêu cũng ít
Nướng sạch vào ma men

Người lạ lẫn người quen
Bất kể ai cũng gạ
Dô đi nào cho đã
Giật giật chìa bắt tay

Chân bước như cò quay
Disco còn phải chạy
Một bữa nhậu cả ngày
“Quên đường về quê mẹ”

Xà vào đâu cũng khoe
Nào thì “Dâm dương hoắc
” Nào “Bìm bịp”,”Ong non”
Nào “Bầu đá”,” Sâu con”

Nào men tầu, men lá
Nào ngô nếp “sán lùng”
Nào con, quả lung tung
Thứ nào cũng “ Ngon tuyệt”

Vợ con nghèo xác kiết
Bố mẹ già chẳng hay
Tối ngày trong men say
Mang tiếng đời vô dụng.

22-9

7/9/17

DƯ ÂM

DƯ ÂM

Đầu thu nắng bớt đậm đà
Chắc là lưu luyến chưa qua giã từ
Dư âm một chút ưu tư
Cơn mưa cuối hạ say mơ mắt huyền

Đong đưa chiếc lá bên rèm
Nắng vờn góc phố soi trên tường vàng
Mái nghèo bụi phủ thời gian
Khói bay từ những gian hàng rêu phong

Soi mình nghiêng xuống dòng sông
Chiếc thuyền nan gõ nhịp cùng sóng xô
Lung linh vạt nắng giao mùa
Trốn trong vòm lá gió đùa xôn xao

Nắng thu nhuộm rám má đào
Dấu đi búi tóc ngả mầu hơi sương
 Gom về từng sợi tơ vương
Phơi giùm nỗi nhớ cho người phương xa.

Hạnh Nguyên: 7-9-2017

24/8/17

MÙA NGÂU

MÙA NGÂU

Ừ nhỉ thế mà đã lại mưa ngâu
Thời gian trôi như bóng câu trước cửa
Thế rồi cũng chẳng còn mấy nữa
Lại một mùa lặng lẽ ngóng trông nhau

Ai bảo rằng hai ngả vợ chồng Ngâu
Sẽ có ngày cách lòng xa mặt
Mấy nghìn đời sống trong trời đất
Vẫn sụt sùi nước mắt mùa ngâu
24-8-2107

16/8/17

ĐI QUA MÙA HẠ

ĐI QUA MÙA HẠ

 Đã đi qua bao nhiêu mùa hạ nhỉ
Những mùa hoa ăm ắp diệu kỳ
Những mùa trăng ngọt ngào viên mỹ
Đắm mình trong những ký ức mùa thi.

Mùa hè qua những ngày tháng thần tiên
Mải miết vui chơi những trò chơi con trẻ
Bạn bè thủa xưa những ngày thơ bé
Mãi mãi bên nhau âu yếm dại khờ

Ta đã lớn khôn lên kỷ niệm cũng xa mờ
Gửi lại miền xa ngọt ngào thời thơ ấu
Những buổi lang thang rặng tre bờ sấu
Nhặt lá vàng rơi tìm quả chín tròn xinh

Mùa hạ đi qua nắng hạ bớt lung linh
Những cơn mưa đã bớt phần hối hả
Những buổi chiều đã bắt đầu vội vã
Những chuyến đò đầy đưa khách qua sông

Ta ngang qua bao mùa hạ bão giông
Để nỗi nhớ đầy thêm nhiều kỷ niệm
Tuổi thơ xưa ngọt ngào lưu luyến
Hạ xa rồi vương vấn mãi không quên.

Hạnh Nguyên: 16-8-2016

27/7/17

BỰC THƯ GỬI LẠI NHÂN GIAN

BỨC THƯ GỬI LẠI NHÂN GIAN


Một bức thư gửi lại trần gian
Sau những ngày đấu tranh để dành sự sống
Những ngày tháng luồn sâu trong rừng rậm
Giữa đại ngàn tìm nơi an giấc ngàn năm

Chiến sĩ giải phóng quân Miền Nam
Trước giờ hi sinh vẫn hướng về Miền Bắc
Hướng về tổ quốc Việt Nam ngàn năm ánh sáng
Hướng về Bác Hồ với hạnh phúc ấm no

Bức thư của các anh giải phóng quân trung đội "Ký Con"
Viết trước ngày mùa xuân đại thắng
Đã sống những phút giây cuối cùng sáng lạn
Làm hạt bụi vô hình gửi lời chào tới những vì sao

Những chàng trai thánh thiện thanh cao
Hi sinh tuổi xanh cho mùa xuân đất nước
Trước phút ra đi vẫn một niềm mong ước
Đất nước mạnh giầu dân chủ văn minh

Hỡi những ai được sống trong hòa bình
Được hạnh phúc, tự do. cơm no, áo ấm
Khi đọc những dòng thư giữa ngày hè rực nắng
Có tự nhủ lòng - Sống sao được như ...các anh đã sống?!

Hạnh Nguyên : 23-7

14/7/17

NGÀY HOA NỞ

NGÀY HOA NỞ
( Thơ cho ngày sinh của tôi )

Mẹ sinh bé nhỏ vuông tròn
Mỏng mày hay hạt môi son má hường
Cha mừng nhìn bé dễ thương
Đón tay cha lót đầy giường phấn thơm

Ghép tên hai chữ Lệ Tâm
Sợ em bé khổ đổi thành MT
Mong mai sau sáng lối về
Rạng danh con cháu vùng quê họ Trần

Nhưng mà trời định gian truân
Nước nghèo gia cũng có phần gieo neo
Học hành chăm chỉ sớm chiều
Ra đời cũng chỉ giáo điều thế thôi

Lênh đênh chiếc bách nổi trôi
Mấy mươi năm một phần đời đi qua
Chưa quên chuyện cũ đã già
Phấn thơm cha trải giường hoa đã mờ

Lời ru mẹ hóa thành thơ
Ngấm vào tâm khảm bây giờ cho con
Ví dầu phận chẳng vuông tròn
Cảm ơn trời đất có con trên đời!!!!

Hạnh Nguyên: 14-7

30/6/17

CÔ TÔ

CÔ TÔ

Em còn nhớ nơi đây ngày nắng lửa
Mặt trời treo trên sóng biển rì rào
Những ghềnh đá nhấp nhô như ụ pháo
Bên cánh rừng nghe gió biển lao xao

Em còn nhớ lòng minh cứ nôn nao
Ngắm bình minh khi mặt trời ló rạng
Nhìn đôi trẻ dắt nhau khi vừa sáng
Qua một đêm mặt cát bỗng phẳng lì

Em không quên mỗi một bước đi
Cát trải vàng dưới chân mát dịu
Con thuyền cũ dập dềnh sóng níu
Những ngồi nhà như cổ tích grim

Rặng phi lao trên con đường tình yêu
Thì thầm kể đã bao đôi tình tự
Dắt nhau đi mà trong lòng như thể
Muốn kéo dài mãi mãi những rừng cây.

Em còn nhớ ngày nắng lửa nơi đây
Nghe sóng biển rì rào bên ghềnh đá
Trên ngọn hải đăng dõi nhìn biển cả
Yêu biết bao nhiêu biển biếc quê nhà.

Hạnh Nguyên :30-6

3/6/17

NHỚ HOÀI NHÉ BẠN TÔI

NHỚ HOÀI NHÉ BẠN THÂN

Mấy chục năm trời lo chuyện chồng con
Phấn trắng bảng đen mải vui đèn sách
Những chuyện hoa niên ẩn vào ký ức
Để đến hôm nay được dịp vỡ òa

Ngày ấy trẻ con vừa mới xa nhà
Đôi má non tơ căng tròn phúng phính
Giấc ngủ đêm hè sao mà mát lịm
Ngỡ mẹ quạt cho hóa đứa nằm gần

Bao chuyện điên rồ của tuổi hoa niên
Dấu kín trong tim giờ mang khoe hết
Trốn học , nhảy tầu chạy mau về tết
Nhất quỷ nhì ma dẫu sẽ làm thầy

Mấy mươi năm trời gặp lại nhau đây
Lại như ngày xưa một thời son trẻ
Rỡn cười râm ran vỡ đêm tri kỷ
Tạm biệt xa rồi nhớ mãi chiều nay.

Hạnh Nguyên: 3-6

17/5/17

KHÔNG LÀ...

KHÔNG LÀ

 Ta sợ là ngày tháng kéo nhau đi
Nên hấp tấp tưởng rằng ai đang nhớ
Nên vội vàng mỗi khi hoa đào nở
Đón xuân về sẽ ấm một vòng tay!!!

Ta cứ mơ đã đồng điệu hồn say
Là của trời cao dành cho riêng ta đấy
Mới cứ muốn giữ khư khư thế vậy
Mới cau mày thấy bóng một giai nhân

Ta khạo khờ nên chẳng hiểu thế gian
Cứ ảo tưởng bên nhau là mãi mãi
Cứ trộm nghĩ xuân qua là gần lại
Đâu biết rằng xa cách là cách xa!!!

Nếu một ngày ta gặp lại ngày qua
Ngày mới đã không còn như xưa nữa
Lời nói đau làm lụi tàn ngọn lửa
Biết rằng người không phải là mơ ước của riêng ta!

Hạnh Nguyên: 17-5-2017

14/5/17

VIẾT TẶNG MẸ

VIẾT TẶNG MẸ TÔI

Con muốn viết thật nhiều tặng mẹ
Con đã già nên mẹ cũng già hơn
Mẹ thương con cuộc sống chẳng vuông tròn
Con thương mẹ vì thương con lận đận

Mấy mươi năm nuôi con chẳng quản
Không biết ngoài đời còn rất lắm cuộc vui
Miếng ăn ngon nhường nhịn hết rồi
Với mẹ giờ chỉ quen dưa cà mắm muối

Nói trăm ngàn câu cũng không hết nổi
Tấm lòng con thương tóc bạc da mồi
Vẫn sớm chiều lo lắng không nguôi
Những đứa con già rồi mà chẳng lớn

Con cầu mong mẹ được khỏe hơn nhiều
Những lạnh đông hay nắng nóng quăng chiêu
Những trái gió trở trời những nhiêu khê thời tiết
 Sẽ chẳng làm gì hành hạ được mẹ yêu.

Hạnh Nguyên: 14-5

2/5/17

HOA MỘC LAN

HOA MỘC LAN

Ta gọi tên em ấy li ti
Ngọt ngào hương tỏa thơm diệu kỳ
Khiêm nhường e ấp riêng một góc
Duyên dáng dịu dàng khiến mê si

Mỗi sớm mặt trời soi song cửa
Khi chiều trăng chiếu bên lối đi
Chẳng khoe nhan sắc cùng ai hết
Dành để riêng ta mỗi xuân thì

(Là hoa chẳng cần khoe sắc thắm
Dịu dàng vẫn đượm ngát hương đời)

Hạnh: 2-5

28/4/17

DẤU MÌNH

DẤU MÌNH

Nhiều khi muốn vui để quên
Chuyện cũ chẳng còn dám nhắc
Những ngày vui giờ càng xa lắc
Nhấp chén trà sao chát mặn bờ môi

Nhiều khi muốn quên để vui
Hát múa như lên đồng cốt
Lang thang cả ngày không sốt ruột
Giót vào tim một giọt đắng tê lòng

Tháng tư trời trở không trong!
Xuân qua nàng Bân giã bạn
Thương nhớ cũ dường như cũng cạn
Bỗng chạnh lòng nghe một tiếng lá rơi

Nhắc mình hãy quên để vui
Xa lắm làm sao gần lại
Đã chẳng còn con tim khờ dại
Sao nỡ dấu mình tìm chốn đơn côi.

Hạnh Nguyên: 28-4

19/4/17

HONG NẮNG

HONG NẮNG

Chiều xuân đem nắng ra hong
Nhặt bông hoa đại rụng trong sân chùa
Cúi tìm hương vị chát chua
Đám mây mơ ngủ còn chưa chịu về

Tháng tư cỏ biếc sườn đê
Dáng ai e ấp bên lề đường quen
Cánh chuồn mỏng mảnh bay lên
Chắc là mưa lại trắng đêm sang ngày?!

Bằng lăng hóa tím rừng cây
Ẩn vào trong lá ngón tay trắng ngần
Giữa lòng phố vắng níu chân
Ngỡ ngàng như chẳng một lần qua đây

Mùi thơm hương ngọc lan bay
Tiếng con dế trũi ngủ ngày nói mê
Ngả đầu trên chiếc gối êm
Vầng trăng đầu hạ ngắm đêm sang mùa.

Hạnh Nguyên: 19-4

14/4/17

MÙA HOA DẺ

MÙA HOA DẺ

 Mấy cánh vàng ươm tựa nắng tươi
 Lẫn trong vạt lá mầu xanh ngời
Tỏa hương thơm nức lan mấy ngõ
Ngắm hoa chợt nhớ thời đôi mươi

Ấy mùa hè trước rất xa xôi
Sườn non tha thẩn ngắm mây trời
Hái một vài bông vừa độ chín
 Thiếu phụ nhìn hoa thoáng mỉm cười.

Hạnh Nguyên: 14-4

1/4/17

XIN ĐỪNG

XIN ĐỪNG
( Tặng những người "may mắn" được đến sau )

Xin hãy đừng nhắc tên người cũ với em
Nếu đã chết xin để nàng yên nghỉ
Những phiền muộn của trần gian dâu bể
Đừng để người đi vướng bận làm gì

Cũng đừng nhắc tên người cũ chia li
Duyên đã hết nợ tiền duyên đã trả
Hãy để người ấy bình tâm yên ả
Trái tim buồn luôn tìm chốn bình yên

Xin đừng nhắc tên người cũ triền miên
Dẫu không phải kẻ nhỏ nhen ích kỷ
Nhưng cũng khiến em bần thần ngợi nghĩ
Em là người lấp khoảng trống hay chăng?

Xin anh đừng nhắc chuyện cũ ngày xanh
Dẫu lòng anh không thể nào quên được
Nhưng hãy để cho những người đến trước
Luôn là người quý mến ở trong em!

Hạnh: 1-4

31/3/17

MÙA NGHIÊNG

MÙA NGHIÊNG


Nắng óng ánh vờn cuối xuân sang hạ
Cây xanh ngời như không thể xanh hơn
Vài chấm đỏ ấp e như mời gọi
Say say nắng đầu mùa hạ ươm vàng

Đi giữa lòng phố vắng níu nghiêng xuân
Trong hương xoan tím chiều man mác
Trong vị quả ngọt giao mùa xuân sắc
Thấy má em hồng và mắt em xanh

Nghiêng người ngắm bức tranh mùa sang
 Nghe xa lắc tiếng nhạc xuân dìu dặt
Thấp thoáng bên cành mai, cành trúc
Nét yêu kiều thánh thót của yến oanh

Tháng tư về với đêm mưa cuối xuân
Như nuối tiếc lời thì thầm từ giã
 Cho nắng về bình minh nghiêng ngày hạ
Sắc cầu vồng in trên lá cỏ non

Tháng tư về bên em hồn nghiêng say
Những con đường hai hàng cây tít tắp,
Bầu trời hoa gạo vẽ bức tranh rực thắm
Em nghiêng chốn nào tìm sự bình yên?

Hạnh Nguyên: 31-3

21/3/17

HỒ GƯƠM

HỒ GƯƠM

Cứ thích lang thang ở nơi đây
Ngắm mặt hồ xanh xanh ngất ngây
Ngắm liễu buông xòa như mái tóc
Thiếu nữ Hà Thành trong nắng mai

Thích ngắm hoa sưa lất phất bay
Giống mùa tuyết trắng giữa ngàn cây
Thích ngắm rêu phong đường phố cổ
Hà Nội trong lòng tôi đắm say.

Hạnh Nguyên: 21-3

14/3/17

VỀ VỚI THÁNG BA

VUI LẠI MỘT NGÀY VỀ VỚI THÁNG BA

Dẫu biết rằng dù nhớ hay quên
Tháng ba đến vẫn rợp trời hoa gạo
Màu xoan tím vẫn níu từng vạt áo
Quan họ xuống thuyền đưa tiếng hát giao duyên

Xanh ngát mùa lau kéo tài tử giai nhân
Dập dìu du xuân vui câu xoan ghẹo
Thậm Thình tháng ba thì thùng giã gạo
Dâng bánh trắng ngần cung tiến vua cha

Về với tháng ba nghe đằm thắm câu ca
“Đậm đà rừng chè từ tay người hái "
Hồn cốt Rồng Tiên những chàng trai cô gái
Trải mấy ngàn năm nơi đất tổ vua Hùng

Tháng ba về hoa gạo lại thung dung
Bung những cánh hoa rực màu lửa đỏ
Thắp lại trái tim từng muộn sầu đau khổ
 Vui lại một ngày về với tháng ba.

Hạnh Nguyên: 14-3

11/3/17

CHIỀU MUỘN

CHIỀU MUỘN

Đã muộn rồi chiều Hồ Tây -Hà Nội
Con đường vào phố phủ đẫm hơi sương
Cửa đóng then cài thấp thoáng khói hương
Ai lễ muộn cầu xin khi chiều tối

Bên cây cổ gió hồ nghe diệu vợi
Bóng áo xanh ai lướt dưới ánh đèn
Đôi tay thon khẩn thành nơi trước ngực
Cúi đầu xin thần thánh rủ lòng thương

Hạnh Nguyên: 11-3

21/2/17

EM SẼ

EM SẼ ....


Em sẽ bay đi về phía xa xôi
Chẳng cần có anh cũng chẳng cần chi nữa
Quá nửa đời người đã dùng dằng lần lữa
Để tháng năm buồn qua liếp cửa đêm đông

Em sẽ bay đi như cái thủa hư không
Thủa chưa biết vì sao mà tim ta đau đớn
Thủa chỉ có tiếng cười tinh khôi mới lớn
Lưu luyến chất chồng không còn ở nơi anh

Em sẽ bay đi như con tạo quay nhanh
Để thấy tháng ba long đong mùa hoa gạo
Níu ngày xuân chốn xa mùa dông bão
Từng vệt thời gian in dấu cuối con đường

Em sẽ bay đi không vì hết vấn vương!
Anh cùng với thăng trầm ký ức
Những mảnh ghép rụng rơi làm sao mà giữ được
Mệt mỏi lắm rồi ước mộng chung đôi

Em sẽ bay đi về phía xa xôi
Nơi có những khung trời xanh tím
Nơi không còn những nhớ nhung bịn rịn
Chỉ còn tháng ba cùng hoa gạo cháy trời!!!!!

Hạnh Nguyên: 21-2

17/2/17

LỠ THƯƠNG

LỠ THƯƠNG!!!

Quá nửa giêng trời lất phất mưa bay!
Chùa Thầy, Chùa Hương vào ngày khai hội
Xúng xính áo khăn dùng giằng đắm đuối
Nao nức rộn ràng khắp chốn thôn quê

Miền trung du rừng cọ đồi chè
Trái gái giao duyên ngọt câu xoan ghẹo
Dù đi muôn nơi dù về muôn nẻo
Đất tổ quê mình đẹp nhất người ơi!!!

Lúng liếng mắt nhìn vạt áo buông lơi
Non ốc, Thậm thình xốn sang câu hát
Nghĩa Lĩnh- Đền Hùng khói hương ngào ngạt
Neo gọi lòng người về lại Thao giang

Hoa gạo long đong thả cánh chiều sang
Rực đỏ tháng giêng thắm mùa lễ hội
Sắc bùa đêm trăng khiến lòng bối rối
Chót lỡ thương rồi đừng dại xa nhau!!!!

Hạnh Nguyên : 17-2

14/2/17

SOCOLEL CHO EM

VALENTINE

Một bông hồng em muốn được tặng em
Ngày valentine không có trong hồi ức
 Cái thủa ông bà mình ngày trước
 Nào có bao giờ biết đến lễ tình nhân

 Ngày xưa chỉ mượn câu ca dao
Ngọt ngào đem bắc cầu giải yếm
Mà bên nhau mặn nồng như sóng biển
Đâu có cần gì đến ngày Valentine

 Em cũng theo đòi học thói lễ nghi
Muốn được ăn sô-cô-la như bao người muốn
Dầu biết có thể chẳng ngọt gì đâu- đắng!
Vẫn phập phồng mong một chiếc kẹo sô-cô-la !

 Hạnh Nguyên: 14-2

19/1/17

CUỐI NĂM

CUỐI NĂM
( Tặng những bạn tôi một mình hay một nửa!)

Năm cũ gần trở thành phút cuối
Mâm cỗ trên bàn thờ đã nguội
Khói hương tàn dần theo những vòng trôi
Trời tối từ lâu vẫn trầm lặng dáng ngồi

Nhớ ngày cũ như vừa mới kia thôi
Bao nhiêu năm trải mưa nắng dòng đời
Tay trong tay trên con đường sánh bước
Dẫu mỏi mệt nhưng lòng vui đón tết

Nhớ ngày cũ cũng những ngày năm hết
Chẳng buồn vui chẳng náo nức đổi mùa
Nếm vào lòng đầy hương vị chát chua
Bởi đi mãi vẫn chỉ là một nửa!

Năm cũ hết chẳng còn bao lâu nữa
Cả mùa xuân lại sầm sập đổ về
Cây cỏ đâm cành hoa trái sum suê
Người một nửa, kẻ một mình vẫn thế

Cầu cho tất những ai từng dâu bể
Sớm vượt qua cơn sóng gió cuộc đời
Mâm cỗ trên bàn sớm có kẻ sánh đôi
Nâng chén tạc thù đón niềm vui năm mới.!

HN 19-1

4/1/17

CHIỀU CUỐI ĐÔNG

CUỐI ĐÔNG


Em một mình lang thang
Chiều cuối đông dãi nắng
Cây lá vàng tĩnh lặng 
Đón gió mùa xuân sang 

 Con đường nắng mơ màng 
Nằm lim dim đếm bước 
Ai cùng ai xuôi ngược 
Bộn bề ngày cuối năm. 

 Ông trời thích chơi khoăm 
Cứ dềnh dàng chẳng rét 
Đào mai đều nở hết 
Tết lấy gì trưng lên 

 Lúa mùa sang tháng giêng 
Mới xanh cây trổ nhánh 
Giờ đã muốn đâm cành 
Trái mùa không chắc hạt 

 Em một mình tất bật 
Chợt thấy lòng rưng rưng 
Sao lại không tưng bừng 
Vui đón xuân mình nhỉ???? 

 Hạnh Nguyên 2/1/2017 

.
.
.