MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

31/12/15

VÃNG CHIỀU ĐÔNG

VÃNG CHIỀU ĐÔNG. 

 Chiều đông nắng chẳng vô tình
 Rãi trên vườn cải lung linh ánh vàng
 Rập rờn bướm đậu cành lan 
Rẽ trên bờ sóng mấy nàng uyên ương 

 Ráng chiều bịn rịn gió vờn 
Hoa may khô héo bên đường vào thôn 
Khói nhà ai tím hoàng hôn 
Chiều đông lãng đãng gợi hồn thi thơ

 Trăng nghiêng bến mộng mây mờ 
Thảnh thơi từng giọt đắng bờ môi xinh 
Cái mùa đông lạnh vô tình 
Gói hồn đơn lẻ giam mình cô liêu.

 Qua ngày đông lạnh phiêu diêu
 Sáng mai năm mới vạn điều vui may. 

 Hạnh Nguyên:
31/12/2015

30/10/15

MẮT THU

MẮT THU

















Thu mắt khép sương giăng mờ khắp chốn 
Sợi gió buồn len lén gọi heo may 
Mỏi mong chờ hơi ấm một vòng tay 
Quàng lên tóc cho tàn thu bớt lạnh 

Thu mắt vẽ cánh đồng xa nắng nhạt 
Khóm sen tàn vài phiến lá vàng lay 
Trên tầng không đôi cánh nhạn lẻ bầy 
Chao nhẹ xuống mặt hồ xanh xao động 

Thu mắt ướt nhìn con đường vàng rực
 Lá cuối mùa xào xạc đuổi theo nhau 
Dòng sông quê qua mùa lũ thay mầu 
Xanh ngăn ngắt in bóng thuyền neo đậu 

Thu mắt dõi theo cành me cành xấu 
Ánh tà dương vuốt nhẹ má nàng thơ 
Lỡ lạc nhau từng phiến lá thẫn thờ 
Gieo nỗi nhớ trong mắt thu vời vợi

Hạnh Nguyên: 10/15

20/10/15

CHỚM THU

CHỚM THU

Chớm thu lành lạnh nỗi sầu
Mưa rơi mỏng mảnh đục ngầu mắt ai
Mây chiều nhạt, nắng thu phai
Mênh mang gió hát qua vai thiên đường

Chớm thu sương vắt phố phường
Con chim lạc giọng vô thường khúc ca
Tìm về chốn cũ phôi pha
Để nghe nước mắt vỡ òa pha lê

Chớm thu cỏ ướt ven đê
Đường xưa lạc bước người về chốn nao
Cánh chim bạt gió nghiêng trao
Hồn thu trong tiếng ca dao vọng về

Chớm thu sực tỉnh cơn mê
Bàn chân tê buốt lối về lá rơi
Người đi lẻ bóng mình tôi
Bóng thu ôm bóng phai phôi nỗi buồn

Hạnh Nguyên: 14/8/2012

10/9/15

NẾU MỘT NGÀY

NẾU MỘT NGÀY

Nếu có một ngày chợt nhớ mùa thu
Hãy gọi em cùng ngắm mưa cuối phố
Cùng lắng nghe bên thềm xưa lá đổ
Tiếng chuông chùa gõ nhịp giữa thinh không

Nếu có một ngày chợt nhớ mùa đông
Hãy gọi em cùng ngắm hoa vườn cũ
Ngắm tường rêu đã bao mùa bụi phủ
Và con đường hoa cỏ lối em qua

Nếu có một ngày chợt nhớ buổi chia xa
Bên đài gương nắng cuối chiều vàng rực
Hãy nhắc em cùng nhớ về ký ức
Heo may về thu trở gió bâng quơ

Nếu một ngày giả sử trong mơ
Tên của em bỗng nhiên chợt hiện
Trong trái tim anh chẳng còn lưu luyến
Hãy nhớ một thời ta đã ở trong nhau.

Hạnh Nguyên: 10/9/15

3/9/15

THU ĐÃ KỀ BÊN

THU ĐÃ KỀ BÊN

Ừ! biết rằng thu đã lại kề bên
 Sao cứ thấy xa xôi cách trở
Thầm trách ai gieo vào lòng nỗi nhớ
 Phút mặn nồng đâu đã nguội thu ơi!

Nắng trải vàng thu óng ánh màu tươi
Xanh xanh lắm bầu trời thu diệu vợi
Cánh cò trắng sải gió chiều chấp chới
Mây la đà hôn bóng núi đơn côi

Ừ thu về nhắc nhớ thủa đôi mươi
Xem trời đất chuyển mùa nông nổi
Thu lãng đãng cho tim người nhức nhối
Nhớ thu xưa tóc xõa vai người.

Kìa lá vàng vườn cũ bắt đầu rơi !!!
Mưa thu cũng lả lơi điểm xuyết
Biết là thu đã kề bên diễm tuyệt
Vẫn nôn nao thương nắng hạ cuối trời!!!!

Hạnh Nguyên: 8/15

14/8/15

CUỐI HẠ

CUỐI HẠ

Hạ nồng nàn cơn giông chiều nhức nhối
Xé không trung tiếng sấm động liên hồi
Dưới vòm cây dáng ai liêu xiêu đợi
Giông gió chiều hè một em đứng đơn côi

Hạ đỏ trời hoa rụng tựa mưa rơi
Bên xác hoa ai thẫn thờ tiếc nuối
Trang vở cũ cánh hoa xưa ép vội
Đã phai màu thành vết cứa không nguôi

Hạ xanh ngời từng phiến lá sen tươi
Búp sen nõn như ngón tay người đẹp
Dưới tán xanh từng cánh hoa khép nép
Hương dịu êm lan tỏa khắp mặt hồ

Hạ cuối mùa cỏ rối đã dần thưa
Bông lau trắng cũng không còn khoe sắc
Chiều bâng khuâng một mình ai trầm mặc
Hoài nhớ một thời lơ đãng ngắm mưa rơi.

Hạnh Nguyên: 7/15

12/7/15

HUYỀN THOẠI HOA CỎ MAY

HUYỀN THOẠI HOA CỎ MAY 

 Gió nhè nhẹ thổi ven bờ sông vắng 
Con đường đê nở tím hoa may. 
Loài hoa cỏ trên bến chiều bịn rịn, 
Âm thầm thôi, mãnh liệt sống bên đời. 

 Kể em nghe truyện cổ tích xa xôi 
Về loài hoa thuỷ chung son sắt. 
Năm xưa vốn con nhà khuê các. 
Duyên trời se sắp đặt lấy chồng nghèo. 

 Không đành lòng thấy vợ trẻ gieo neo 
Chàng trai mồ côi làm nghề đốn củi 
Quyết trí ra đi mong tìm nguồn sống mới 
Thật đủ đầy cho vợ hiền vì mình đã hy sinh 

 Nhiều năm trôi qua rồi chồng vẫn bặt tin. 
Nàng cất bước ra đi để tìm người yêu dấu... 
Trải đói rét cơ hàn ốm đau kiệt sức. 
Nàng gục xuống bên đường và biến thành hoa. 

 Hoa như chiếc kim cứa vào tim ứa máu 
Như ánh mắt chờ mong đau đáu. 
Như màu tím thủy chung mà nàng nung nấu 
Với niềm tin tình yêu chân thực trên đời. 

 Hoa cỏ may dù khắc nghiệt chơi vơi. 
Vẫn nảy nở sinh sôi vẫn tím màu chờ đợi 
Vẫn bên sông níu chân người đi tới 
Vẫn hỏi thăm người đi xưa sao chửa thấy về? 

 Một mùa hoa cỏ may lại tím thẫm triền đê 
Lại nhớ chiều quê hoa vương đầy giăng mắc 
Nhớ cánh hoa phất phơ gió chiều xô dạt 
Như nhắc nhở người đi đừng quên mất lối về.

Hạnh Nguyên: 2013

4/7/15

VÌ SAO EM LẠI VÍ TÌNH YÊU LÀ BIỂN

VÌ SAO EM LẠI VÍ TÌNH YÊU NHƯ BIỂN?


 Đến tận giờ em mới hiểu vì sao
Người ta lại ví tình yêu với biển
Giữa mênh mông ngàn trùng xanh biếc
Sóng đùa vui tung bọt trắng thân tàu

Đến bây giờ em mới hiểu vì đâu
Trong xa cách lại nhớ nhau đến thế
Dưới biển kia chứa bao điều kỳ vĩ
Như tình yêu muôn thủa vẫn nhiệm mầu

Biển mênh mông ai hiểu được nông sâu
Cứ lênh đênh khiến lòng người say sóng
Tim loạn nhịp cặp môi hồng nóng bỏng
Mắt dại khờ mờ mịt cả không gian

Và đến giờ em mới hiểu thời gian
Dẫu cay nghiệt khi xóa nhòa tất cả
Thì cũng chẳng khiến tình yêu gục ngã
Bởi lẽ vô cùng là biển mênh mông.

 Hạnh Nguyên: 13/6/15

25/5/15

NỬA ĐỜI

NỬA ĐỜI... 

 Quá nửa đời mới tìm thấy được nhau 
Sao anh lại buông tay để em thành dang dở 
Mong ước chung đôi lời hẹn xưa đã lỡ 
Bến tương giao giờ hai nửa chia rồi 

 Quá nửa đời chẳng vẹn chữ lứa đôi 
Nên khao khát hiến dâng người phần cuối 
Nơi gặp gỡ lần đầu tiên đắm đuối 
Trong say sưa tay đan ngón tay thề 

 Đoạn cuối con đường dành nhau nhé hỡi em 
Dù đất lệch trời nghiêng chẳng thể nào thay đổi 
Em hãy giữ chặt trái tim anh nông nổi 
Trói tình anh trong nồng ấm tình em 

 Quá nửa đời rồi đâu còn sức bon chen 
Em gục ngã trước những điều đen tối 
Tha thiết quá làm sao anh nỡ vội 
Bỏ lại sau lưng ước hẹn để qua cầu 

 Năm tháng nhạt mầu nào có nghĩa gì đâu 
Khi mải miết kiếm tìm trong ảo vọng 
Ta đã bên nhau những ngày thơ mộng 
Chẳng hiểu vì đâu câu duyên nợ gẫy rồi 

 Quá nửa đời người mong trọn vẹn lứa đôi 
Cầu đã gẫy em bàng hoàng bối rối 
Giận trái tim đã chẳng còn nông nổi 
Để có thể quên lời hứa đã trao người!!!!!

Hạnh Nguyên: 25/5

28/3/15

QUÊN MÙA HOA GẠO

EM MUỐN QUÊN MÙA HOA GOẠ NỞ

 Em cũng muốn quên mùa hoa gạo nở
Quên những tháng ngày lầm lũi yêu đương
Quên mong có anh ở cuối con đường
Nơi anh sẽ dừng chân khi bóng xế

 Em cũng muốn quên những tháng ngày rơi lệ
Sống vật vờ tan nát trái tim yêu
Quên dòng sông con suối cây cầu
Nơi vẫn ước được cùng anh chung bước

 Em cũng muốn quên bao lời hẹn ước
Dù biển cạn đá mòn không thể buông tay
Quên mỗi lần hờn tủi đắng cay
Ôm gối chiếc ngắm ráng chiều ối đỏ

 Em cũng muốn quên mỗi lần gặp gỡ
Chặt vòng tay nghẹt thở men say
Quên những chờ mong mòn mỏi mỗi ngày
Lời đã hứa mong người không hẹn lỡ.

 Em cũng muốn quên thế nhưng chẳng nỡ
Trả yêu thương nồng ấm cho người
Không đành lòng chia duyên phận lứa đôi
Nên ôm mãi mối tình trong vô vọng

 Hạnh Nguyên: 28/3/15

20/3/15

CỦA EM ĐẤY

CỦA EM ĐẤY

 Của em đấy những oi nồng ngày hạ
Nắng chói chang thiêu đốt xám làn da
Tiếng cuốc kêu gợi nhớ buổi chiều tà
Cành dạ hương hoa thơm lừng ngõ phố

 Của em đấy mùa thu từ muôn thủa
Lá vàng rơi heo hắt những ngày mưa
Mùa của Ngưu Lang – Chúc nữ đợi chờ
Của thu đi còn tình yêu ở lại

 Của em đấy ngày mùa đông tê tái
Mưa dầm dề thao thiết những đắm say
Đêm mùa đông êm ái giấc mơ dài
Mùa gió bấc thổi qua miền thơ dại

 Của em đấy một trời xuân ngai ngái
Lộc biếc xanh óng ánh nắng hồng tươi
Em dáng duyên thay áo mới rạng ngời
Đón xuân về " Ôm xuân đẹp vào tay".

 HN 10/10/14

20/2/15

MỪNG TUỔI MẸ

MỪNG TUỔI MẸ

 Bảy lăm tuổi mẹ như cây đèn đỏ
Giữa biển đời mênh mông chỉ lối con về
Tóc bạc da mồi dầu dãi sớm khuya
Xây tổ ấm cho đàn con nương náu

 Bao năm qua lòng mẹ luôn đau đáu
Lo cho cơm no áo ấm một đàn con
Luôn cầu mong hạnh phúc được vẹn tròn
Năm đứa trẻ nhỏ nhoi trong mắt mẹ

 Bảy lăm tuổi mẹ nay không còn khoẻ
 Như thủa xưa lặn lội khắp thôn quê
Hạt lúa củ khoai mắm muối đủ nghề
 Kiếm củi trồng rau nuôi lũ con thơ bé

 Năm đứa chúng con giờ không còn trẻ
Vẫn cứ dại khờ trong mắt mẹ già nua
Vẫn cần mẹ chăm lo mỗi sớm mỗi trưa
Cả cuộc đời đói no chẳng gì riêng cho mẹ

 Hãy mãi mãi sống lâu mẹ nhé!!!
Giữ tuổi già sức khoẻ, bình an
Cho lũ chúng con được che trở muôn vàn
Trong tổ ấm tình yêu thương của mẹ!!!!!

 Hạnh Nguyên: 24/2/15

19/2/15

ĐÀO PHAI

ĐÀO PHAI

 Kệ ngày tết ai thích hoa màu đỏ!
Riêng mình em lại thích đào phai
Cánh ửng hồng trong nắng sáng xuân nay
Rất dịu dàng như dáng người con gái

 Mặc tuổi trẻ rồi sẽ theo ngày tháng
Cùng mùa xuân từng phút sẽ xa dần
Tóc sẽ bớt xanh đôi má bớt thanh tân
Vẫn yêu lắm mỗi xuân về tết đến

 Kệ ngày tết ai thích mua thích bán
Riêng em lại thích ngắm dòng người
Kẻ vội vàng người thong thả dong chơi
Cứ cuốn đi theo thời gian hối hả

 Mặc con tạo cứ vần xoay vội vã
Chở dương gian cùng cây cỏ giao mùa
Cho xuân về cùng hoa lá chen đua
Em ngồi ngắm đào phai chờ đón tết.

 19/2/15

7/2/15

THƯƠNG MÃI NHÉ NGÀN NĂM

THƯƠNG MÃI NHÉ NGÀN NĂM

Em dạo gót trên con đường đầy nắng
Con đường năm xưa ta đã đi về
Hoàng hôn chìm dần buông sương lạnh tái tê
Bên anh ấm nồng ước mình thương mãi nhé

Em vẫn biết cuộc đời nhiều dâu bể
Tháng năm dài trăm ngàn nỗi lo toan
Được bên nhau niềm hạnh phúc dâng tràn
Quên trời đất quay cuồng trong buốt giá.

Chiều dần xuống con đường quen đầy lá
Ngắm hoàng hôn đang trải nắng ven hồ
Tay đan tay lòng dạ bỗng ngẩn ngơ
Nhớ Tiêu Tương sáo trúc vòng quặn thắt

Thời gian vẽ nét buồn trên mi mắt
Vẽ cô đơn lên tóc bạc da mồi
Vẽ âm thầm lặng lẽ chén giao bôi
Vẽ khát khao vẫn dày theo năm tháng

Em dạo gót trên con đường đầy nắng
Lòng nhủ lòng thương mãi nhé ...ngàn năm...!

Hạnh Nguyên chiều mùa đông 2015

.
.
.