Con không dám nói nửa lời điêu ngoa
Mấy mươi năm một nhành hoa
Nên hình nên vóc thật là đẹp xinh
Dù cho chẳng được ấm lành
Dù cho đơn lẻ gập ghềnh bước chân
Dù cho trong cõi đường trần
Một mình một bóng một thân liễu đào
Sớm chiều vẫn giữ thanh tao
Vẫn tròn chữ hiếu vẫn trao ân tình
Đôi khi thua chúng bạn mình
Thấy lòng buồn bực trách mình kém duyên
Sân si lại ước lại nguyền
Không như lời thấy đảo điên vì buồn
Bây giờ ngẫm lại nguồn cơn
Thấy mình còn sướng còn hơn bao người
Không cơm không áo lạc loài
Không nhà không cửa sống ngoài mái hiên
Ốm đâu không bạc không tiền
Không nơi nương tựa triền miên tháng ngày
Ơn trời được có hôm nay
Thế là tạm đủ chẳng cay đắng nhiều
Trời cho được sống bao nhiêu
Con xin sám hỏi làm điều thiện tâm
Kiếp này chẳng được như mong
Cầu xin kiếp khác sống trong khải hoàn...
Hạnh Nguyên: 18/12/12