Một bài thơ rất hay của nhà thơ Nga Puskin nếu bạn đã từng đọc thì chẳng
bào giờ quên được. Một cuộc chia ly không hẹn ngày trở lại để lại trong lòng
người tiễn biệt nối nhớ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Những dòng lệ tuôn rơi của
người đàn ông khiến lòng ta se sắt. Có nỗi đớn đau nào bằng nỗi đau đớn phải
chia ly
Em từ giã dải bờ đất
khách
Để thở về chốn cũ xa xôi
Trong giây phút buồn đau nhớ mãi
Đứng trước em anh để mặc lệ rơi
.
Hai bàn tay của anh lạnh giá
Cố giữ em chẳng muốn để em đi
Anh thổn thức xin em đừng vội vã.
Cắt phút giây đau đớn biệt ly.
Để thở về chốn cũ xa xôi
Trong giây phút buồn đau nhớ mãi
Đứng trước em anh để mặc lệ rơi
.
Hai bàn tay của anh lạnh giá
Cố giữ em chẳng muốn để em đi
Anh thổn thức xin em đừng vội vã.
Cắt phút giây đau đớn biệt ly.
Những tưởng sẽ xa nhau mãi
mãi chỉ còn lại lời hò hẹn về một miền đất khách quê người Nơi có giàn ô liu
mát rượi nhưng biết là khi nào nhỉ? xa vời diệu vợi làm sao. Lời ước hẹn tuy có
vẻ là chắc chắn nhưng cái hôn vội dứt kia đã nói lên một sự chia li không gì
cứu vãn nổi:
Nhưng làn môi của em vội rứt
Nhưng làn môi của em vội rứt
Bỏ cái hôn đau
khổ xót xa;
Em gọi anh về miền đất khác
Bỏ quê hương đầy ải mịt mờ Em thủ thỉ :
ngày mai gặp lại
Em gọi anh về miền đất khác
Bỏ quê hương đầy ải mịt mờ Em thủ thỉ :
ngày mai gặp lại
Dưới bầu trời muôn
thủa ngát xanh
Dưới bóng cây ô liu mát rượi
TTa sẽ hôn nhau lại, hỡi anh !
Dưới bóng cây ô liu mát rượi
TTa sẽ hôn nhau lại, hỡi anh !
Như đã dự đoán trước nơi
có nhiều hứa hẹn hạnh phúc viên mãn kia đã cướp đi người yêu dấu. Nàng đã yên
giấc ngủ ngàn năm, tất cả đã chôn vùi dưới nắp áo quan. Ôi còn gì đau đớn cho
bằng!!! chiếc hôn hội ngộ không bao giờ có nữa đã xa rồi tất cả đã vĩnh viễn
rời xa
Nhưng chao ôi,
nới có đầy nắng chói,
Vòm trời cao thăm thẳm biếc xanh.
Nơi trên nước, ô liu ngả bóng.
Em đã yên giấc ngủ ngàn năm.
Và nhan sắc, nỗi niềm đau khổ
Mất đi rồi dưới nắp áo quan
Cũng với cả chiếc hôn hội ngộ…
nới có đầy nắng chói,
Vòm trời cao thăm thẳm biếc xanh.
Nơi trên nước, ô liu ngả bóng.
Em đã yên giấc ngủ ngàn năm.
Và nhan sắc, nỗi niềm đau khổ
Mất đi rồi dưới nắp áo quan
Cũng với cả chiếc hôn hội ngộ…
Nhưng anh chờ, còn
nợ đó, hỡi em !
Đọc song bài thơ cảm nhận
của bạn thế nào ? Tất cả hãy thực hiện khi còn có thể.Tương lai là một khái
niệm mơ hồ nếu hôm nay ta không làm thì biết còn ngày mai để thực hiện điều đó
nữa hay
0 nhận xét:
Đăng nhận xét