MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

21/8/11

MÙA LÁ RỤNG


MÙA LÁ RỤNG 

Lãng đãng thu về tiếng lá rơi 
Bên hàng liễu nhỏ sắc xanh trời
 Mùa thu kéo nắng vàng xuống phố 
Heo may ràn rạt khắp nơi rồi

 Sương chiều nhàn nhạt tím nẻo khơi 
Bến vắng chiều buông khách vãn hồi 
Đò vắng lững lờ con sóng vỗ 
Mùa thu cánh nhạn chấm lưng trời

 Sào sạc lá thu mảnh trăng rơi 
Em mùa lá rụng cũng thu rồi 
Tóc pha màu khói như thẫm lại 
Mắt lẫn màu mây đã quá thời 

 Kìa đã thu rồi đêm chơi vơi 
Cánh hoa hàm tiếu cũng xa vời 
 Dậu cúc vàng ươm đang đón đợi 
Mùa thu dệt đẹp mối tình tôi 

 HN 21/8/11

20/8/11

THU VÀNG

        Khói xám theo gió thốc lên bầu trời, cuốn tròn trong gió trước khi tan loãng.. Dưới nắng, những cành cúc xanh rậm rì của mùa hạ đã trổ nụ- đầu búp non căng tròn hướng lên bầu trời. Mùi rơm khô hòa lẫn với hương cúc, cay cay, đăng đắng. Ngọn gió trườn xuống từ triền đê , bụi bay tản mác, bay cả vào mắt ta. Những cây cỏ may rung rinh hoa tím. Những cây bàng đầu ngõ ngả mầu tím đỏ. Nhưng chưa chiếc lá nào rơi trong gió nhẹ Lật lên một cánh hoa cúc đã khô cong.Là hoa của năm trước, mùa trước, hay lâu hơn? Không. Có lẽ cũng chỉ gần đây. Nếu qúa lâu thì hẳn cánh hoa đã tự biến thành cát bụi… 
       Những ký ức bỏ quên sau cánh cửa, khô héo cùng với thời gian và tan biến trước khi ta kịp nhận ra.Nắng vẫn miên man trải rộng cùng gió ngoài song. Bóng lá rung rinh.Ta nắm cánh hoa trong tay, chợt nhớ về cánh bướm trắng kẹt trong khe cửa thu năm ngoái, cũng hóa màu vàng nâu thế này và khi ta chạm đến, nó tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ đầy bụi hăng hắc. Ta chà ngón tay lên cánh hoa, nó tan trong tay ta chỉ còn lại bụi Hoa cúc vàng hay hoa cúc trắng?Một bóng trắng lướt qua ký ức của ta mờ nhạt. Thoảng như ánh sáng của một cánh bướm trắng vừa lướt qua khung cửa. 
      Chẳng biết đã bao lâu. Mùa cứ nối tiếp mùa qua đi, và những ký ức mới cũ chồng chéo lẫn lộn lên nhau, đến mức ta cũng không nhớ rõ đâu là những gì thực sự xảy ra và những gì chỉ là tưởng tượng. Gió thổi qua triền đê nắng nhạt.Chẳng biết người ấy giờ này có nhớ thương ta?…Có phải chỉ có một mình ta trong trái tim người ấy??./ Ta cười nhẹ một mình. Thói quen có khi lại là thứ bám trụ lại lâu bền nhất trong con người. Thói quen tự hỏi những câu như thế… Hỏi mà không lo lắng, không thắc mắc và không muốn được trả lời… 
       Hoàng hôn đã tắt. Lá vẫn chưa rơi.Tiếng lá lao xao. Một cánh bướm đêm lảo đảo rơi vào tay áo .Không. Không phải bướm đêm. Là một chiếc lá . Cuống lá còn thoáng sắc xanh mờ. Ta cầm chiếc lá đến bên bàn bỏ nó vào dưới lớp giấy bọc trong tủ áo.Ta tự hỏi có thể nhớ để lấy nó ra vào mùa thu năm sau hay không? Đêm trăng sáng, soi tỏ ngọn cau non và những tán lá ánh lên dưới trăng như bằng vàng thật. 
            Bóng lá nghiêng đổ xôn xao.“Lá rơi rồi.” ta thì thầm. " 
         
 HN 20/8/11

16/8/11

ĐỪNG!

Xin cho bầu trời cứ mãi mãi xanh
 Như mầu mắt của em ngày ấy
 Xin cho vườn cúc cứ mãi khoe vàng
 Như mầu nắng chiều nào em đến vậy

 Xin gió chiều thu cứ đưa nhè nhẹ
 Cho lá vàng đi vào cõi mênh mang
 Xin nắng mùa thu dịu mát nhân gian
 Ru tình yêu của em vào nhung nhớ

 Xin lối mòn hoàng hôn ngày cũ
 In dấu chân anh mãi mãi đi về
 Xin hoa cỏ may dăng kín sườn đê
Đừng níu bước chân anh trở lại

Yêu em xin anh đừng xa mãi
Em sợ rồi tình anh sẽ theo gió bay đi
 Nên em chỉ xin anh một điều bé nhỏ
 Anh không cùng mùa thu lỗi hẹn bao giờ

13/8/11

CHỚM THU


( Tặng bạn của Diễm Vũ)
Em bảo nhớ lắm ngày em 17
Ghế đá sân trường ngắm lá me bay
Mối tình đầu tiên không dám tỏ bày
E ấp lời trao dấu trong lưu bút

Mùa thu rồi em mùa lá rụng
Se sắt lòng ai nhớ cốm thơm nồng
Bồn chồn bước chân bước tới mông lung
Thèn thẹn ngập ngừng cầm tay trao gửi

Sân trường ngày xưa xào sạc lá rơi
Ánh mắt thẹn thùng sau vai thiêu đốt
Để bao năm rồi bao mùa li biệt
Vẫn nhớ hoài tuổi mười bảy ngày xưa.

9/8/11

MÙA VU LAN

Cảm ơn mẹ con vẫn được cài hoa trên áo
 Một bông hồng thắm đỏ thanh cao
 Bẩy mươi xuân sức khỏe chẳng dồi dào
 Cho hết con rồi những ngày mưa tháng nắng

 Hai mươi tuổi mẹ về làm dâu đồng trắng
 Bà nội chê con gái đất rừng
 Ông ngoại tảo tần đốt dẫy làm nương
 Chăm chỉ căn cơ thành địa chủ

 Cho mẹ thành cô gái con nhà hào phú
 Theo cha về vùng chiêm trũng làm dâu
 Bàn tay ngày nào của con gái phú ông
 Giờ đã già nua nhăn nheo chai sạn

 Nuôi một đàn con lớn khôn thành đạt
 Chẳng quản vai gầy ngày nắng đêm mưa
 Lũ chúng con khôn lớn tự bao giờ
 Vẫn cần lắm đôi bàn tay của mẹ

 Lo lắng đêm hôm mong con mạnh khỏe
 Thành đạt công danh bằng chị bằng người
 Mùa vu lan không có gì báo hiếu mẹ ơi
Con chỉ biết nói- Con cảm ơn vẫn còn có mẹ.!!!

Hạnh Nguyên:9/8/2011

8/8/11

PHƯỢNG TÀN

Cánh phượng mỏng manh cháy hết rồi
 Mùa của chia li của hoa rơi
 Đỏ từng trang sổ dòng lưu bút
 Tháng ngày còn nhớ tóc buông lơi

 Ta mải ngắm nhìn cánh phượng rơi
 Ký ức mùa thi đã xa rồi
 Tìm trong kỷ niệm thời xa vắng
 Chỉ thấy rêu phng bụị phủ mờ

 Phượng đã xa rồi thấy rửng rưng
 Cánh phượng vương bay khắp sân trường
 Đọng lại trong tim mầu li biệt
 Bao mùa hoa rồi mãi vấn vương

 Mỗi năm hè đến lạithấy buồn
Nhìn hoa phượng cháy nhìn mưa tuôn
 Mùa hạ mùa nắng mùa xa vắng
Mùa phượng mùa thi ùa chi li

2/8/11


 
Trời đang nắng bỗng sấm dồn hối hả 
Chớp sáng lòe lên đe dọa từng hồi  Cơn mưa giông ấp ủ mấy hôm rồi Giờ đổ xuống quất cỏ cây nghiêng ngả
 Trong căn phòng một mình cô độc quá Cứ co do trong góc tối im lìm 
Một tiếng nổ cũng giật mình run rẩy 
Hét to lên cho tan nỗi kinh hoàng  
Ôi giông gió vẫn muôn đời chẳng lạ 
Mà tại sao chỉ đe dọa mình tôiTrong cơn mưa sối sả chiều nay  Ước có được vòng tay anh an ủi
Ở phương ấy xa vời trông đợi Anh có nghe run rẩy trái tim em Anh có thấy em một mình sợ hãi
Ôm gối chăn chui góc khuất cuối tường 

Em chắc rằng anh đang ngắm mưa tuôn Đang sót thương em trong căn phòng nhỏ hẹp  Một mình em giữa muôn ngàn sấm dội Thầm cầu mong mưa sớm tạnh lại lúc này
Cơn mưa chiều nay ậm ực mưa rơi Mưa giăng mắc mưa mịt mùng nỗi nhớ  Mưa trắng trời mưa ồn ào sối sả Ngả nghiêng cây lá ngả nghiêng lòng

.
.
.