Tôi là kẻ lang thang không quê không quán
Theo mẹ theo cha từ thủa lọt lòng
Manh áo miếng cơm chiến tranh ác liệt
Đời công chức nghèo đi khắp chốn cùng nơi
Tôi không biết quê những bờ liễu dặng mùng tơi
Không biết lội sông những trưa hè nắng lửa
Không biết đồng sâu mỗi mùa cấy lúa
Không biết lạnh run người khi lội ruộng mùa đông
Tôi không biết quê mỗi buổi hoàng hôn
Làn khói lam chiều tỏa dài cuối xóm
Tiêng lộc cộc chuồng trâu cài văng đóng cổng
Đêm mượn trăng trời làm đèn thắp ngoài sân
Tôi không biết quê từ thủa hoa niên
Cuộc sống thị thành áo khăn chải chuốt
Không biết người nhà quê khó khăn thường nhật
Bưng bát cơm đầy thương hạt lúa quê tôi.
Hạnh Nguyên:5/4/2011
5/4/11
KHÔNG QUÊ HƯƠNG
.
.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét