Bất chợt nghe tiếng cuốc kêu khan
Như ấm ức một lời than giã biệt
Đêm bão giông ta chờ mong chẳng đến
Sao vội sang ngang dục giã hè về
Chiều bâng lâng nắng trải dọc sườn đê
Con đò nhỏ lững lờ ai dời bến
Lữ khách dùng dằng lòng bao lưu luyến
Chia tay bến mơ hẹn sớm trở về
Kìa cái nắng chiều quê như núi lại người đi
Cánh cò trắng bay về đâu mải miết
Dòng sông bỗng sẫm mầu li biệt
Cánh diều chiều lạng gió chao nghiêng
Ôi tháng tư đã lặng lẽ gần bên
Con đường vắng có ngày nào em bước
Hoa sim tím như áo em thủa trước
Một tiếng lá rơi se sẽ gọi hè về
Hạnh Nguyên: