MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

26/3/11

EM ĐỪNG RỜI XA NHÉ

Anh hư lắm yêu quá nhiều em ạ
 Thành bệnh mất rồi có lạ đâu em
 Từ thủa hồng hoang cha mẹ sinh thành
 Ngấm vào máu chàng A đam nguyên thuỷ

 Chẳng thể làm ngơ trước đường cong tuyệt mỹ
Một mắt xanh vừa liếc xéo đưa tình
 Cũng không dấu nổi ánh nhìn rạo rực
Khuôn ngực căng đầy vừa lướt nhẹ qua anh

 Đa tình là anh thế đó em ơi
 Nhưng với anh em vẫn là số một
 Vì lẽ ấy em đừng buông tay nhé
 Đừng quá giận hờn mà từ bỏ nghe em

 Đừng quá giận hờn mà lại cách xa anh
Bởi với anh em luôn là lẽ sống
Em là cả mùa xuân ước vọng
Là vui buồn là hạnh phúc của anh

 Đừng giận hờn mà từ bỏ nghe em
 Không có em đời anh luôn cô quạnh
 Dẫu có thể yêu ngàn lần đi nữa
Cũng không bằng em hiền dịu của riêng anh..

Hạnh Nguyên: 26/3/11

22/3/11

SANG MÙA

Mùa đã sang rồi anh biết không
 Cây gạo đầu đường đã trổ bông
 Sầu đông hoa tím tràn lối cũ
 Một góc vườn khuya dõi mắt trông

 Mùa đã sang rồi anh biết không
 Lơ thơ dương liễu đứng buông rèm
 Cỏ tía tím đồi ôm mặt đá
 Ngậm ngùi mong ngóng bướm ong qua

 Mùa đã sang rồi anh biết không
 Mưa bụi giăng giăng mắc vào lòng
 Sợi buồn sợi nhớ vương trên đất
 Cho nồm ẩm ướt những ngày xuân

 Mùa đã sang rồi anh biết không
 Le lói chiều hôm chút nắng hồng
 Trăng vàng e ấp sau cành nhãn
 Một thoáng sang mùa anh biết không?

Hạnh Nguyên: 22/2/11

18/3/11

CẢM ƠN ĐỜI


CẢM ƠN 
Cảm ơn đời cho em có được anh 
           Em chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trên sa mạc cô đơn
 nên muôn đời khô khát 
                     Sự hiểu biết của em nông cạn 
                               Chỉ bó tròn trong bốn bức tường vôi 
Em không là sông là suối là biển khơi 
                Cũng không là mặt trời là trăng sao là gió 
                               Em chỉ là em một Hạnh Nguyên bé nhỏ 
                                          Một hạt bụi vô hình giữa ngàn vạn vì sao 
Chỉ thế thôi em bình dị giữa bao người 
                     Có là gì đâu mà  yêu anh đến vậy 
                                Ở nơi xa kia anh ơi có thấy 
                                             Hạt bụi vô hình đã cháy hết vì anh


9/3/11

THƠ TÌNH CHO ANH

THƠ TÌNH CHO ANH

Em lại viết thơ tình tặng anh
 Tiếng nhạc du dương từ trong tiềm thức
 Ước gì em gặp anh giờ này
 Mình bên nhau bên nhau hạnh phúc

 Em lại viết thơ tình tặng anh
 Khi mùa xuân đã xanh nhiều lộc biếc
 Xuân đi qua vội vàng như ngày tết
 Để bâng khuâng luyến tiếc chút men nồng

 Em làm thơ tình để chạy chốn mùa đông
 Trong lạnh giá tình yêu như ngọn lửa
 Đốt cháy bỏng cho đỏ bừng đôi má
 Cho xuân về hoa cỏ báo tin vui

 Em lại viết thơ tình tặng riêng anh thôi
 Dẫu em biết những vần thơ rất vụng
 Hoa lá cỏ cây ví von lúng túng
 Nói xa gần chỉ để nói yêu anh

 Em viết tiếp những vần thơ tặng anh
 Như đi tiếp chặng đường em đã chọn
 Nắng sóng sánh cho mùa xuân thay áo
 Dệt đời mình thành điệp khúc tình yêu

Hạnh Nguyên: 9/3/11

6/3/11

HỘI THÁNG GIÊNG

 
Hết tháng giêng rồi còn hội nữa không em
Chùa hương chùa thầy cũng tàn canh rồi đấy
 Em đội nón ba tầm áo mớ ba mớ bảy
 Đưa quan họ xuống thuyền em hò hẹn màu sau

Hội đã tan rồi sao em vẫn nơi đâu
Tìm mãi rừng mơ cô hái mơ khuất bóng
Giữ rừng chiều tiếng chim chiều khản giọng
Lặn lội đèo cao lưng núi đá hóa rồng

Hết tháng giêng rồi còn đi hội nữa không em
Rét tháng giêng vẫn ngọt ngào tê tái
Hội tháng giêng níu đời ai vụng dạiDấu vành nón ba tầm em liếc mắt đưa duyên

Tháng giêng qua như chiêc bách chao nghiêng
Lúa tháng giêng đang vào thì con gái Em đi hội chùa áo mở ba mở bảy
Hết tháng giêng rồi đi hội nữa không em  


.

4/3/11

ANH ĐÃ VỀ RỒI CÔ BÉ CỦA ANH ƠI

Chờ anh mãi cuối chiều vàng nhạt nắng.
 Hoàng hôn buồn qua kẽ lá hanh hao.
 Hạnh phúc ngọt ngào ta vẫn ở trong nhau;
 Em tinh nghịch dấu mình trong mắt lá .

 Anh ở đâu giờ này em nhớ quá!
 Cuối chiều rồi hoa cỏ lẫn vào đêm.
 Kìa một trời sao thức lung linh ,
 Ai nhẹ gót thì thầm bên vai nhỏ .

 Em ngủ chưa hay vẫn còn thức đó?
 Anh đã về rồi cô bé của anh ơi!
 Sương ướt lạnh bên thềm khe khẽ lá rơi;
 Em hạnh phúc trong vòng tay siết chặt.

 Ai dám bảo tình yêu là ảo vọng!!!
 Là mong manh giấc mộng dưới gốc hòe;
 Trong trái tim chật trội những đam mê.
 Không phải là mơ anh thật sự đã về.

1/3/11

THƠ VUI 8-3

Sắp đến ngày mồng tám tháng ba Vợ nhắc chồng rằng anh nhớ tặng em hoa Anh âu yếm hôn môi nàng rồi hứa Ngoan đi nào em nhé sẽ có hoa Ngày qua rồi cũng đến 8 tháng 3 Anh hăm hở tới hàng hoa từ sớm Lựa một đóa hồng nhung đỏ thắm Lòng nghĩ thầm hẳn vợ sẽ càng yêu Trước thềm nhà quà dấu ở phía sau Anh gọi nhỏ Vợ yêu ơi đâu thế Tay run run nâng đóa hồng nhè nhẹ Chắc mẩn phen này vợ hết mè nheo Một cái mặt lì lì đáng sợ chao ôi Chợt xuất hiện như âm binh quỷ sứ Anh hoảng hốt nghe vợ rên Ứ..hự Không phải hoa hồng… anh ạ …HOATAI!

19/2/11

MẮT XANH

MẮT XANH

Vì sao đôi mắt em xanh
 Để cho nỗi nhớ tròng chành trong anh
 Tình như sợi chỉ mong manh
 Làm sao nên lũy nên thành hỡi em

 Giá đừng biết giá đừng quen
 Cho anh vợi bớt nỗi niềm ước ao
 Ngẩn ngơ thơ thẩn ra vào
 Trách ông trời cứ ào ào mưa tuôn

 Nguyên tiêu trăng dấu nỗi niềm
 Lẫn vào đâu những cánh buồm lưng mây
 Giở cười giở khóc riêng tây
 Em ơi em hỡi tháng ngày nhớ nhung

 Em cười má lúm tiềm trao
 Em đi xúng xính yếm đào làm duyên
 Mắt xanh em tự thủa nào
 Để câu giã bạn cồn cào người ơi…

 Mưa rơi trời lại mưa rơi
 Để ta ngơ ngẩn như người chiêm bao
 Tương tư lòng dạ nôn nao
 Mắt xanh xanh tự thủa nào hỡi em?

Hạnh Nguyên: 29/2/11

3/2/11

ĐÀOLIỄU

      
                      
 
            “Đào liễu có một mình em đi đâu hỡi cô nàng ơi ..…. Sách có chữ rằng xuân bất tái lai”. Ngày 1 tết nghe “Đào liễu” mà  thấy lòng nao nao thương cho thân phận người phụ nữ. Xuân đã về khắp mọi nhà cả nhà người đàn bà goá.Nhưng sao thương thế khi người phụ nữ một mình gánh nặng đường xa trên đường dong duổi tìm hạnh phúc,bao trở ngại bao điều tiếng gian truân. Có bao giờ nhận được sự cảm thông từ đồng loại đâu.Hôm nay bao gia đình hạnh phúc bên chồng con bên người thân thì cũng có bao thân phận người phụ nữ cô đơn không nhận được sự âu yếm từ người chồng, người tình, ngậm ngùi nhìn hạnh phúc của người đời mà rơi lệ. Có bao nhiêu người đàn bà chấp nhận mượn hơi ấm từ bờ vai chồng của người đàn bà khác mà thấp thỏm lo âu và cảm giác tội lỗi.Trời ơi sao lại không thương cho được khi bạn tôi ngồi khóc chồng trong ngày 30 tết nhưng trong lòng là nỗi khóc thầm khi người tình trở về bên vợ con bặt không lời thăm hỏi.Rồi mâm cơm cúng chồng xong để đó mà bụng không thấy đói vì sót thương phận mình mỏng số mình đen. “...yếm hãy còn mầu cái yếm của em hãy còn mầu…mái tóc còn xanh…” thì làm sao có thể ở vậy cho đành. Nhưng người thì chẳng yêu cho, người yêu thì đã của người ta rồi, tìm được một nửa của riêng mình âu là khó lắm thay. Tôi cứ ngồi nghe hát u mê, mà sao cái giọng hát của Thu Huyền nó lại day dứt đến thế cứ nhấn nhá như khoét sâu thêm vào nỗi đau của người ta. “ …ở vậy làm sao cho đành ấy thế mà em ở vậy làm sao cho nó đành …sách có chữ rằng xuân bất tái lai.”Biết trên dặm trường đường xa ấy Đào Liễu liệu có tìm được hạnh phúc không hay lại lạc đường xa chân vào chốn bùn đen tăm tối. Vậy thế nên trong một ngày thiêng liêng như thế này mong sao bài viết của tôi như một thỉnh cầu rằng bạn ơi! người ơi! hãy thương và thông cảm cho những người phụ nữ cô đơn, nếu chẳng may có mượn tạm bờ vai của ai thì hãy rộng lòng mà tha thứ cho họ nhé.

                                               
             

31/1/11

ĐÓN XUÂN


       

Mùa xuân đã lại về gõ cửa nhà em 
Trong gió lạnh những hạt mần vẫn nở 
Bên khóm hồng vàng em trồng trước cửa
Cánh dập dờn hồ điệp nhởn nhơ bay 

Cành đào xuân theo em về sáng nay  
 Cứ đỏ thắm những nụ hoa e lệ Từng cánh hoa ngập ngừng khe khẽ
Chúm chím cười như cô bé mười lăm 

Xuân đã về gõ cửa nhà em 
Nàng xuân đến tâm hồn sao xuyến lạ 
Trong giá lạnh em đỏ hồng đôi má 
Như lúc cùng anh uống chút rượu giao hòa 

Xuân đã về dù lạnh giá chưa qua 
Vẫn bừng cháy những khát khao còn đó 
Vẫn háo hức như ngày nào còn nhỏ
 Dẫu xuân về cho năm tháng dần xa
                  

.
.
.