“Đào liễu có một mình em đi đâu hỡi cô nàng ơi ..…. Sách có chữ rằng xuân bất tái lai”. Ngày 1 tết nghe “Đào liễu” mà thấy lòng nao nao thương cho thân phận người phụ nữ. Xuân đã về khắp mọi nhà cả nhà người đàn bà goá.Nhưng sao thương thế khi người phụ nữ một mình gánh nặng đường xa trên đường dong duổi tìm hạnh phúc,bao trở ngại bao điều tiếng gian truân. Có bao giờ nhận được sự cảm thông từ đồng loại đâu.Hôm nay bao gia đình hạnh phúc bên chồng con bên người thân thì cũng có bao thân phận người phụ nữ cô đơn không nhận được sự âu yếm từ người chồng, người tình, ngậm ngùi nhìn hạnh phúc của người đời mà rơi lệ. Có bao nhiêu người đàn bà chấp nhận mượn hơi ấm từ bờ vai chồng của người đàn bà khác mà thấp thỏm lo âu và cảm giác tội lỗi.Trời ơi sao lại không thương cho được khi bạn tôi ngồi khóc chồng trong ngày 30 tết nhưng trong lòng là nỗi khóc thầm khi người tình trở về bên vợ con bặt không lời thăm hỏi.Rồi mâm cơm cúng chồng xong để đó mà bụng không thấy đói vì sót thương phận mình mỏng số mình đen. “...yếm hãy còn mầu cái yếm của em hãy còn mầu…mái tóc còn xanh…” thì làm sao có thể ở vậy cho đành. Nhưng người thì chẳng yêu cho, người yêu thì đã của người ta rồi, tìm được một nửa của riêng mình âu là khó lắm thay. Tôi cứ ngồi nghe hát u mê, mà sao cái giọng hát của Thu Huyền nó lại day dứt đến thế cứ nhấn nhá như khoét sâu thêm vào nỗi đau của người ta. “ …ở vậy làm sao cho đành ấy thế mà em ở vậy làm sao cho nó đành …sách có chữ rằng xuân bất tái lai.”Biết trên dặm trường đường xa ấy Đào Liễu liệu có tìm được hạnh phúc không hay lại lạc đường xa chân vào chốn bùn đen tăm tối.
Vậy thế nên trong một ngày thiêng liêng như thế này mong sao bài viết của tôi như một thỉnh cầu rằng bạn ơi! người ơi! hãy thương và thông cảm cho những người phụ nữ cô đơn, nếu chẳng may có mượn tạm bờ vai của ai thì hãy rộng lòng mà tha thứ cho họ nhé.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét