MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

31/10/17

ÁNH TRĂNG

ÁNH TRĂNG

Bến sông thanh bình một đêm trăng sáng
Bỗng ùa về bao xúc cảm tâm hồn
Không gian chợt vang lên âm hưởng
Bản Sonat dịu dàng huyền ảo “Ánh Trăng.”

Trăng dát vàng rãi đầy cả triền sông
Lan tỏa khắp một không gian hư ảo
Trên mặt sóng nước long lanh lấp lóa
Như ngàn vạn vì sao say vũ điệu mùa trăng

Trăng sáng trong tròn trịa đến xao lòng
Như tình yêu của những đôi trai gái
Ngồi bên nhau trao nụ hôn vụng dại
Âu yếm ngọt ngào hạnh phúc đắm say.

Giấc miên du miền cực lạc nơi đây
Ánh trăng gầy gợi hồn thơ man mác
Hư thực trần ai lâng lâng trầm mặc
Đêm tỏa ánh vàng xao xác thu bay.

Hạnh Nguyên 31-10-17

27/10/17

ĐỢI

ĐỢI

Trời cuối thu gió trở mình se lạnh
Sợi nắng vàng heo hắt cuối đồng xa
Cây trút lá gieo nỗi buồn sâu thẳm
Ánh thu vàng tàn úa mỗi ngày qua

Mùa đông đến sầu vương tràn mọi nẻo
Đợi xuân sang lóng lánh ánh xanh ngời
Vừng dương gọi muôn hoa tươi thắm lại
Khát mơ nào cháy mãi giữa bờ môi....

Chiều bên bến sông mải tìm dấu cũ
Dõi xa xăm đâu thấy dáng con thuyền
Cát xóa hết vết bàn chân lưu lại
 Mái lá ồn ào toàn xa lạ người dưng

Mái lá ồn ào xa lạ những người dưng
Sóng xôn xao vỗ mệt nhoài bờ cỏ
Kia lau lách tím khung trời mầu nhớ
Tháng năm dài rồi cũng vắng người xưa.

27-10

25/10/17

ĐỪNG NHÉ

ĐỪNG NHÉ

Bạn đừng tin điều tôi đã viết lên đây
Rằng thực tế cuộc đời tôi như vậy
Tôi đang viết để dành cho bạn đấy
Những chông chênh luôn hiện hữu trên đời

Những ngày mưa những ngày nắng chơi vơi
Chồng con ngu ngơ chẳng như mình mong đợi
Những đường tình dở dang chới với
Yêu một người nhưng người lại chia phôi

Những yếu đau những thất bại trong đời
Những hờn giận những vui buồn thế thái
Những hoang mang, những phiêu lưu vụng dại
Thế gian này đâu dừng lại riêng ai

Đọc thơ tôi thấy buồn, vui, bĩ cực, bi ai
Những niềm riêng dấu nơi miền xa ngái
Là nói hộ những ai đang hiện tại
Muốn tỏ bày nhưng lại sợ người dưng.!

25-10

23/10/17

ĐẠI LẢI MỘT NGÀY THU

ĐẠI LẢI MỘT NGÀY THU

Tôi trở lại nơi đây thăm Đảo Ngọc
Bao năm rồi Hồ nước vẫn trong xanh
Liễu vẫn đứng thảnh thơi dịu dàng trải tóc
Thắm xanh trời, xanh một góc

Hồ thu Sóng sánh mặt gương chiếc lá gió đùa
Dầm chân đợi bao mùa xanh cành trúc
Vùng Đảo hoang sơ giờ thêm đông đúc
Du khách bộ hành dạo khắp đảo xinh tươi

Giữa náo nức vui, giữa đầm ấm bao người
Lại chuyện thật xôm những ngày xưa thân ái
Lại nhắc nhớ những mối tình vụng dại
 Thủa ngây thơ trong sáng diệu kỳ

Đại Lải chiều như cánh chim thiên di
Lại lũ lượt vội bay về sứ sở
Những vòng ôm, cái nắm tay hẹn gặp nhau lần nữa
Để lại nhắc chuyện xưa, để mãi nhớ một thời!

23-10

19/10/17

RÉT ĐẦU MÙA

RÉT ĐẦU MÙA

 ( Viết cho ngày 20-10)
Em lạ thế ngày hai mươi rồi đấy
Lại một mình ra phố lựa mua hoa
Một bông hồng vàng cho mối tình xa
Thủa rất ngây thơ trong trắng thật thà!

Em lạ nhỉ chẳng thể giống người ta
Ừ một cái chắc lụa là gấm vóc
Cần chi đâu một nhánh hoa đơn độc
Để mãi là người tự chọn mua hoa

Tháng mười về sao chẳng giống người ta
Cười hớn hở nhận quà từ ai đó
Chỉ một ta với bao nhiêu trắc trở!?
Đón mùa đông lạnh lẽo sắp gần kề.
T
háng mười về cỏ đã úa ven đê
Hoa cúc đã vàng ươm từng kẽ lá
Mùa thu đi cùng gió lùa hối hả
Rét đầu mùa đâu hơi ấm ngày xa.

Hạnh Nguyên: 19 -10 -2017

5/10/17

SONNEL - Ở ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐƯỢC ĐÂU

Sonnel : Ở ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐƯỢC ĐÂU

 Ở đời chẳng biết được đâu
“ Cười người hôm trước hôm sau người cười”
 Hôm nay cao ngạo hơn người
Ngày mai bỗng lại rụng rơi xuống bùn

Thương người hãy thương mình luôn
Sớm hôm đồng cảm đôi đường sẻ chia
Thấy người khốn khó đừng chê
Kẻo mai lỡ vận đi về một thân

Trời cho được hưởng phúc phần
Gieo hôm nay gặt trái lành mai sau
Khi chưa bầm dập nát nhàu
Đừng cười cóc ghẻ, vịt bầu leo cao!!!!!

Thói đời chẳng biết được đâu
“Cười người hôm trước hôm sau người cười”

Hạnh Nguyên 5-10

.
.
.