Ấy thế mà ta lại xao lãng bỏ rơi blog trong cô đơn lặng lẽ không ngó ngàng gì đến mấy lâu nay. Tại sao ư? Tại ta thấy buồn ta thấy những gì xung quanh ta bỗng trở nên vô vị. Những điều ta tin đã bị đánh cắp. Ta không nói blog đâu nhé đừng trạnh lòng!!!. Là ta nói đến những chuyện sảy ra với ta mấy lâu nay cơ đấy. Ta đã đánh mất lòng tin vào một điều chẳng đáng tin. Sự nhẹ dạ làm ta bị tổn thương ta cứ nghĩ mọi sự quan tâm thăm hỏi là tốt với ta đấy. Ai dè đó chỉ là giả dối. Kẻ hai mặt bao giờ cũng núp sau mặt nạ chân tình mà ta thì quá khờ để không nhận ra. Mà không phải đâu blog ạ. Có thể lúc đầu người ta cũng định bụng " Tốt " với ta đấy. Nhưng rồi vòng hào quang sáng lóe mắt đã như thỏi nam châm hút lấy và họ quên mất cái chữ " ĐẠO " mà họ lúc nào cũng ra rả tuyên ngôn!
Ô! thật đáng nực cười thay. Ta chưa khi nào rao giảng với ai không biết ta có đức hạnh không nhỉ!? Blog ơi! ta có phải là kẻ ngốc không? Có người khuyên ta Đừng lấy thế làm buồn phiền, nhờ có chuyện mà mở mắt ra nhìn thấy sự thật của một vấn đề. Nhưng không buồn sao được chứ. Ta không giận blog đâu vì blog công khai mà. Ai chẳng có quyền yêu thích hay không thích blog chứ nhỉ. Chỉ giận ta ngu si đi kể chuyện blog cho một kẻ không đáng tin cậy để rồi kẻ đó quay lại cắn vào mông ta mà thôi. Nhưng mà thôi blog ạ. Ta tâm sự với blog thế cũng thấy nhẹ lòng rồi đấy.
Ta tin chắc rằng kẻ đánh cắp lòng tin thì dù có bao biện thế nào cho hành động ấy cũng tự thấy hổ thẹn với chính mình và hổ thẹn với cả những gì đánh cắp được mà thôi. Có phải không blog thân yêu của ta. Hôm nay than khóc với blog một tý thế thôi nhé. Ta hứa rằng ta sẽ chẳng bao giờ quên và bỏ rơi blog đâu. Ta sẽ lại làm thơ lại viết để blog được ngày thêm đông vui nhộn nhịp nhé. Thân yêu!