BẢN TĂNG GÔ MUỘN MÀNG Sao chẳng được gặp nhau từ thủa hoa niên Sao ông trời dành cho em quá ít Hạnh phúc mãi ở bến bờ xa mịt Sắp gặp rồi sóng lại đẩy xa thêm Em nhớ anh thao thức hằng đêm Đếm thời gian cứ trôi qua khắc nghiệt Những nếp nhăn hằn lên vĩnh viễn Như tuổi xuân đến lúc phai mờ Sao chẳng được gặp nhau từ thủa ngây thơ Ngày mắt biếc cứ ngời lên lấp lánh Chiếc eo lưng như con ong tròn lẳn Chẳng sợ sồ xề ngực, bụng nhăn nheo Tuy vẫn còn đây ánh mắt trong veo Nhưng chứa chất những điều sâu thẳm Những nỗi nhớ ngày thêm đăm đắm Bởi thời gian đem xuân sắc chôn vùi Sao thấy lòng nuối tiếc chẳng ngoai nguôi Cứ ước giá thời gian quay trở lại Cứ ước giá như mình trẻ mãi Để chẳng trạnh buồn mỗi lúc ở bên anh!. Hạnh Nguyên : 2/7/2012 |