MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

29/11/11

MỘT NGÀY ANH ĐẾN

Kìa mùa đông lưng chừng tới ngoài sân
Từng chiếc lá lưng chừng rơi rất nhẹ
Và đầu kia lưng chừng anh tới
Bước chân lưng chừng thôi?

 Ta đã quen nhau bao tháng ngày rồi
Đếm gặp gỡ giống như bài tập đếm
Lời yêu nói nhiều hơn lá rụng
Trên đường khuya giữa thu

 Ôi tình yêu muôn thủa chẳng phai mờ
 Dẫu cách xa dẫu đợi chờ mong ngóng
 Ta yêu nhau dù đất trời rất rộng
 Vẫn gần lắm vai anh

 Lâu rồi em không viết tiếp tặng anh
Những vần thơ ở bên trong có lửa
 Nhưng anh biết em là muôn thủa
Riêng của một mình anh

 HN: 29/11/11

27/11/11

NỖI NHỚ NGƯỜI YÊU

                         







                             NỖI NHỚ


 Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ người yêu Cứ vu vơ những chiều nhìn mây trắng Cứ ước thầm giá anh là tia nắng Sởi ấm lòng em trong giá lạnh mùa đông
 
Có nỗi nhớ chỉ gửi vào thinh không Theo cơn gió phiêu bồng nơi xa thẳm Cuối chân trời vẫn một màu xanh thắm Nỗi nhớ ùa về trên lối cũ rêu phong 

Có nỗi nhớ chỉ kìm nén trong lòng Khi qua phố vô tình trao ánh mắt Có một người ôm nỗi buồn cúi nhặt Kỷ niệm một chiều ai lặng lẽ đánh rơi 

Có nỗi nhớ chẳng thốt nên lời Chỉ thầm thì khúc dương cầm lặng lẽ Nỗi nhớ trở mình lăn qua mùa thật khẽ Ngọn gió xôn xao chẳng có lối đi về...! 


                                   27/11/11

18/11/11

CON ĐÒ THỜI GIAN





Mừng ngày tết của thầy cô
HN xin có câu thơ chúc mừng
Ngày vui hoa nở tưng bừng
Lái đò đâu quản nắng mưa hết lòng
 Đời người như một dòng sông 
 Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
 "Muốn qua sông phải lụy đò"
 Đường đời muôn dặm cậy nhờ người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức đón đưa bao người.
 Qua sông gửi lại nụ cười....
           HN: 18/11/11

11/11/11

THƯƠNG MẸ

Mẹ phải nằm viện rồi
Đau đớn cả tháng trời
Đôi chân chẳng nghe nhời
 Cứ ngày đêm nhức nhối 

Cả nhà mình bối rối
Làm thế nào mẹ ơi
Bố lại cũng da mồi
Mắt mờ chân tay chậm

 Các con thì lận đận
Cứ chạy ngược chạy xuôi
 Mỗi đứa làm một nơi
Lo làm sao cho được

 Đứa thì thăm nuôi mẹ
Đứa cơm cháo giùm cha
Bênh viện thì lại xa
Bố ngồi nhà lo lắng

 Nhớ những ngày êm ấm
Mẹ khỏe không ốm đau
Hai bữa cơm cháo rau
Mẹ chăm lo chu đáo

 Nay cả nhà nhốn nháo
 Công việc cứ rối bời
Mẹ tôi nằm viện rồi
Thương mẹ quá mẹ ơi.

 HN: 11/11/11

4/11/11

BÓNG CHIỀU SANG

BÓNG CHIỀU SANG 

 Người chẳng về khi phố mùa đông 
Gió thẩm thấu xuyên suốt hồn đơn lẻ 
Ta chắn mùa sang một mình lặng lẽ 
Đợi chiều tàn để nhóm lửa bâng quơ 

 Hoa sữa cạn mùi thương nhớ mãi không quên 
Khung cửa hé chiều đầu đông lùa gió 
Đợi nụ cười trong trang thơ bỏ ngỏ 
Ngóng mùa này chờ đón bước chân qua 

 Từng chiều về ngày nào phố cũng xa 
Quen chân bước quen từng hàng cây khóc 
Vẫn thấy chơi vơi thấy lạc loài lăn lóc 
Với lạnh lùng than khóc một lần đau 

 Heo may về lạnh thấu mùa nay 
Ta trải bước xót lá vàng vụ cuối 
Những miên man một mình rong ruổi 
Liệu ai có về khi nắng đã lặng im 

 Lạnh lắm con đường ngút ngát hương đêm 
Gọi hình bóng một ân tình thơm khói 
Nhớ - dại chưa - để tim mình đau nhói 
Gió lạc loài rồi người có giữ được không 

 Đông đang về để nỗi nhớ dày hơn 
Giận mình sao chẳng thể nào quên nổi 
Anh vẫn nói " Thôi em cứ hờn cứ dỗi” 
Nhưng can cớ gì để em trách anh đây 

Duyên kíêp trái ngang, số phận đoạ đầy 
Em cố giữ vành mi mình không khóc 
Giọt nắng xoá tan những dấu yêu mời mọc 
 Và dấu nỗi buồn cho vẹn một cơn mơ 

Bàn chân ngập ngừng quên mình đã lạnh trơ 
Mỗi sớm mai chợt thấy thèm hơi ấm 
Kỳ ức về anh theo sương chiều lấm tấm 
Đông về rồi EM LẠI NHỚ ANH HƠN !!! 

 HN: 4/11/11

.
.
.