MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

29/11/11

MỘT NGÀY ANH ĐẾN

Kìa mùa đông lưng chừng tới ngoài sân Từng chiếc lá lưng chừng rơi rất nhẹ Và đầu kia lưng chừng anh tới Bước chân lưng chừng thôi?  Ta đã quen nhau bao tháng ngày rồi Đếm gặp gỡ giống như bài tập đếm Lời yêu nói nhiều hơn lá rụng Trên đường khuya giữa thu  Ôi tình yêu muôn thủa chẳng phai mờ  Dẫu cách xa dẫu đợi chờ mong ngóng  Ta yêu nhau dù đất trời rất rộng  Vẫn gần lắm vai anh  Lâu rồi em không viết tiếp tặng anh Những vần thơ ở bên trong có lửa  Nhưng anh biết em là muôn thủa Riêng của một mình anh  HN:...

27/11/11

NỖI NHỚ NGƯỜI YÊU

                                                       NỖI NHỚ  Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ người yêu Cứ vu vơ những chiều nhìn mây trắng Cứ ước thầm giá anh là tia nắng Sởi ấm lòng em trong giá lạnh mùa đông  Có nỗi nhớ chỉ gửi vào thinh không Theo cơn gió phiêu bồng nơi xa thẳm Cuối chân trời vẫn một màu xanh thắm Nỗi nhớ ùa về trên lối cũ rêu phong  Có...

18/11/11

CON ĐÒ THỜI GIAN

Mừng ngày tết của thầy cô HN xin có câu thơ chúc mừng Ngày vui hoa nở tưng bừng Lái đò đâu quản nắng mưa hết lòng  Đời người như một dòng sông   Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,  "Muốn qua sông phải lụy đò"  Đường đời muôn dặm cậy nhờ người đưa Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức đón đưa bao người.  Qua sông gửi lại nụ cười....      ...

11/11/11

THƯƠNG MẸ

Mẹ phải nằm viện rồi Đau đớn cả tháng trời Đôi chân chẳng nghe nhời  Cứ ngày đêm nhức nhối  Cả nhà mình bối rối Làm thế nào mẹ ơi Bố lại cũng da mồi Mắt mờ chân tay chậm  Các con thì lận đận Cứ chạy ngược chạy xuôi  Mỗi đứa làm một nơi Lo làm sao cho được  Đứa thì thăm nuôi mẹ Đứa cơm cháo giùm cha Bênh viện thì lại xa Bố ngồi nhà lo lắng  Nhớ những ngày êm ấm Mẹ khỏe không ốm đau Hai bữa cơm cháo rau Mẹ chăm lo chu đáo  Nay cả nhà nhốn nháo  Công việc cứ rối bời Mẹ tôi nằm viện rồi Thương mẹ quá mẹ...

4/11/11

BÓNG CHIỀU SANG

BÓNG CHIỀU SANG   Người chẳng về khi phố mùa đông  Gió thẩm thấu xuyên suốt hồn đơn lẻ  Ta chắn mùa sang một mình lặng lẽ  Đợi chiều tàn để nhóm lửa bâng quơ   Hoa sữa cạn mùi thương nhớ mãi không quên  Khung cửa hé chiều đầu đông lùa gió  Đợi nụ cười trong trang thơ bỏ ngỏ  Ngóng mùa này chờ đón bước chân qua   Từng chiều về ngày nào phố cũng xa  Quen chân bước quen từng hàng...

.
.
.