MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

26/9/11

DỊU ÊM

DỊU ÊM 

 Em là tất cả dịu êm 
Vần soay trái đất ngày đêm quay đều 
Nước nguồn trong mát bao nhiêu 
 Em đem rửa nỗi cô liêu cõi đời 

 Đất trời sẽ rất chơi vơi 
Vắng em vắng cả những lời yêu thương 
Em đi để lại con đường 
Mình anh và nỗi cô đơn giăng đầy 

 Lối về ngập lá vàng bay 
 Bờ đê tím thẫm cỏ may cuối chiều 
Cái mùa thu ấy trong veo 
Em là nỗi nhớ mang theo suốt đời 

 “Những điều muốn nói thành lời 
Tiếc sao đôi mắt nói rồi còn đâu” 
 Nghĩa tình như thể biển sâu 
 Ngàn năm vàng đá bạc đầu bên nhau.

 HN 26/9/11 

22/9/11

MƯA ĐÊM CUỐI THU












Mưa cuối thu giăng mờ khắp nẻo 
 Mưa buông tơ sợi ngắn sợi dài 
 Mưa lơ thơ ướt thẫm bờ vai 
 Mưa lạnh lùng đẫm trên lá cỏ 


Mưa mùa thu giăng mờ lối nhỏ 
Mịn màng rơi trên những chiếc lá mềm 
Sợi bên kia níu bên này lưu luyến
 Mưa cuối mùa lạnh lẽo cô đơn 

 Mưa mùa thu mưa rây mềm lối cỏ
 Lá vàng rơi gởi phận gió mây 
 Ngọn cỏ, bờ rêu, gọi mùa biển lặng 
 Về đâu, về đâu cơn gió heo may 

 Mưa cuối mùa lạnh buốt chiều nay 
 Mưa bên ấy níu bên này bước tới 
 Mưa thu ơi cứ âm thầm len lỏi 
Mưa cuối thu thấm ướt mi buồn 
  
 HN/ 22/9/11

16/9/11

MÙA HEO MAY

 Heo may đi suốt cả ngày 
Tối về vịn nhánh liễu gầy bờ thu 
Vầng trăng lúc tỏ lúc mờ 
Lúc tròn lúc khuyết lúc chờ đợi ai 

 Mây mù gió cũng thở dài 
Thương sao hôm nhớ sao mai cháy lòng 
Mưa nhiều cho nắng long đong 
Lá rơi cho tiếng tơ lòng thở than 

 Sương đêm ướt lạnh phím đàn 
Hương đêm nằng nặng trong làn khói thu 
Đêm qua nguyệt lặn sao mờ 
Kìa con chim nhạn báo mùa đông sang 

HN 16/9/11

10/9/11

NHỚ MÙA THU HÀ NỘI

NHỚ MÙA THU HÀ NỘI
( Bài thơ này tôi xin tặng người tôi yêu và các bạn yêu mến tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều). 

Chả biết thu gõ cửa tự khi nào 
Trời Hà Nội nắng không còn bỡ ngỡ? 
Tán phượng liêu xiêu đâu rồi màu rực lửa? 
Cọng lá hanh hao phảng phất nắng nghiêng chiều 

 Mùa thu trở về nhợt nhạt sắc phiêu diêu 
Tính tháng, đếm ngày đợi khoe màu tươi mới 
Thu giấu trong mình những bộn bề, diệu vợi 
Giành tặng cho Anh hy vọng phía môi mềm 

 Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ chẳng có tên 
Nhớ sắc đỏ tán bàng vương bên ngõ 
Nhớ phố chiều mưa với dáng Anh mờ tỏ 
Nhớ liễu lơ thơ vuốt nhẹ tóc buông xòa 

 Hà Nội là Anh và chốn cũ là em 
Gió cứ thổi vô tình theo hoang vắng 
Em nép mình vào nghĩ suy chợt lặng 
Trói chặt Anh rồi vẫn cứ thấy âu lo 

 Hà Nội và Anh xin gói lại trong thơ 
Rồi giấu kín phía trái tim thổn thức
 Để cháy mãi trong lòng em rạo rực 
Mùa thu cồn cào, Hà Nội và Anh 

 HN 10/9/11

7/9/11

HEO MAY 

 Mùa thu đến sương giăng mờ khắp chốn 
Heo may về se lạnh cõi hồn ai! 
Chân em bước âm thầm trong phố nhỏ 
Hoa sữa rơi ngập kín cả lối mòn 

 Gió thiếu ai cồn cào như nhịp thở 
 Gửi đến phương anh nỗi nhớ vơi đầy. 
Mây ngơ ngẩn in mình trên bến vắng 
Chiều mênh mang hoang lạnh heo may. 

 Thu lặng lẽ lấy đi màu của nắng, 
Vội giấu đi trên những tán lá già. 
Nắng yếu ớt khẽ buông mình lặng lẽ, 
Đợi gió về cho thu đến hanh hao! 

 Hương hoa sữa nồng nàn trên lối cũ, 
Tiếng thu ca khắc khoải nỗi mong chờ.
 Mưa thu lạnh em giật mình se sẽ 
Hình như thu đang thầm gọi anh về 

 HN 7/ 9/ 11

.
.
.