MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

15/11/18

DẤU ẤN THỜI GIAN.

DẤU ẤN THỜI GIAN.

 Tháng mười một vòng quay của thời gian
Mang cái rét để thèm hơi ấm áp
Thèm một vòng tay dấu cước da đỏ rát.
 Lật trên tường tờ lịch nhắc lo toan

 Ta bất chợt dừng lại ở một trang
Các con số đã tô thêm mầu đỏ
Một dòng chữ được in hoa rất rõ
“ KỶ NIỆM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM ”

 Ừ thế rồi cũng đã mấy mươi năm
Luôn gắn bó với nghề rèn cái chữ
Bỏ lại sau lưng khung trời thương nhớ
Cõng chữ lên non về với bản làng

 Mỗi mùa đông sang mây xám giăng giăng
 Tháng mười một ngập tràn sương giá
Những đứa trẻ có sức bền kỳ lạ
Suốt mùa đông không áo ấm đến trường.

 Từ buổi dạy đầu tiên trò vẫn chửa có tên
Nhà nó đông toàn Một, Hai, Ba, Bốn …
Hoặc là Sắn, Khoai, Gốc, Gai…lộn xộn
Thóc, Lúa…sướng danh khiến cô giáo bật cười.

 Mấy chục năm trời có lúc chẳng ngỉ ngơi
Giáo án bảng đen cùng viên phấn trắng
Thao thức bao đêm bên đèn thầm lặng
Chỉ để sớm mai bài dạy vuông tròn

 Khép lại chặng đường vui với trẻ con
Cho thế hệ sau cùng nhau tiến tới
Chở tiếp chuyến đò với bao diệu vợi
Để con chữ vút bay trên Tổ quốc điệp trùng

 Hạnh Nguyên: 15-11-2018

 

.
.
.