MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/7/17

BỰC THƯ GỬI LẠI NHÂN GIAN

BỨC THƯ GỬI LẠI NHÂN GIAN


Một bức thư gửi lại trần gian
Sau những ngày đấu tranh để dành sự sống
Những ngày tháng luồn sâu trong rừng rậm
Giữa đại ngàn tìm nơi an giấc ngàn năm

Chiến sĩ giải phóng quân Miền Nam
Trước giờ hi sinh vẫn hướng về Miền Bắc
Hướng về tổ quốc Việt Nam ngàn năm ánh sáng
Hướng về Bác Hồ với hạnh phúc ấm no

Bức thư của các anh giải phóng quân trung đội "Ký Con"
Viết trước ngày mùa xuân đại thắng
Đã sống những phút giây cuối cùng sáng lạn
Làm hạt bụi vô hình gửi lời chào tới những vì sao

Những chàng trai thánh thiện thanh cao
Hi sinh tuổi xanh cho mùa xuân đất nước
Trước phút ra đi vẫn một niềm mong ước
Đất nước mạnh giầu dân chủ văn minh

Hỡi những ai được sống trong hòa bình
Được hạnh phúc, tự do. cơm no, áo ấm
Khi đọc những dòng thư giữa ngày hè rực nắng
Có tự nhủ lòng - Sống sao được như ...các anh đã sống?!

Hạnh Nguyên : 23-7

14/7/17

NGÀY HOA NỞ

NGÀY HOA NỞ
( Thơ cho ngày sinh của tôi )

Mẹ sinh bé nhỏ vuông tròn
Mỏng mày hay hạt môi son má hường
Cha mừng nhìn bé dễ thương
Đón tay cha lót đầy giường phấn thơm

Ghép tên hai chữ Lệ Tâm
Sợ em bé khổ đổi thành MT
Mong mai sau sáng lối về
Rạng danh con cháu vùng quê họ Trần

Nhưng mà trời định gian truân
Nước nghèo gia cũng có phần gieo neo
Học hành chăm chỉ sớm chiều
Ra đời cũng chỉ giáo điều thế thôi

Lênh đênh chiếc bách nổi trôi
Mấy mươi năm một phần đời đi qua
Chưa quên chuyện cũ đã già
Phấn thơm cha trải giường hoa đã mờ

Lời ru mẹ hóa thành thơ
Ngấm vào tâm khảm bây giờ cho con
Ví dầu phận chẳng vuông tròn
Cảm ơn trời đất có con trên đời!!!!

Hạnh Nguyên: 14-7

.
.
.