MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

30/6/17

CÔ TÔ

CÔ TÔ

Em còn nhớ nơi đây ngày nắng lửa
Mặt trời treo trên sóng biển rì rào
Những ghềnh đá nhấp nhô như ụ pháo
Bên cánh rừng nghe gió biển lao xao

Em còn nhớ lòng minh cứ nôn nao
Ngắm bình minh khi mặt trời ló rạng
Nhìn đôi trẻ dắt nhau khi vừa sáng
Qua một đêm mặt cát bỗng phẳng lì

Em không quên mỗi một bước đi
Cát trải vàng dưới chân mát dịu
Con thuyền cũ dập dềnh sóng níu
Những ngồi nhà như cổ tích grim

Rặng phi lao trên con đường tình yêu
Thì thầm kể đã bao đôi tình tự
Dắt nhau đi mà trong lòng như thể
Muốn kéo dài mãi mãi những rừng cây.

Em còn nhớ ngày nắng lửa nơi đây
Nghe sóng biển rì rào bên ghềnh đá
Trên ngọn hải đăng dõi nhìn biển cả
Yêu biết bao nhiêu biển biếc quê nhà.

Hạnh Nguyên :30-6

3/6/17

NHỚ HOÀI NHÉ BẠN TÔI

NHỚ HOÀI NHÉ BẠN THÂN

Mấy chục năm trời lo chuyện chồng con
Phấn trắng bảng đen mải vui đèn sách
Những chuyện hoa niên ẩn vào ký ức
Để đến hôm nay được dịp vỡ òa

Ngày ấy trẻ con vừa mới xa nhà
Đôi má non tơ căng tròn phúng phính
Giấc ngủ đêm hè sao mà mát lịm
Ngỡ mẹ quạt cho hóa đứa nằm gần

Bao chuyện điên rồ của tuổi hoa niên
Dấu kín trong tim giờ mang khoe hết
Trốn học , nhảy tầu chạy mau về tết
Nhất quỷ nhì ma dẫu sẽ làm thầy

Mấy mươi năm trời gặp lại nhau đây
Lại như ngày xưa một thời son trẻ
Rỡn cười râm ran vỡ đêm tri kỷ
Tạm biệt xa rồi nhớ mãi chiều nay.

Hạnh Nguyên: 3-6

.
.
.