MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

18/11/16

KÝ ỨC

KÝ ỨC

Biết bao mùa phượng đỏ sân trường,
Biết bao mùa lá tím yêu thương
Biết bao thế hệ trò khôn lớn
 Bước nối tiếp nhau tới giảng đường

Trải bao mùa qua bụi phấn rơi
Nhiều thêm trên mái tóc bạc rồi
Không quên giây phút nhòa ánh mắt
Gặp lại tuổi thơ rộn tiếng cười

Mai đây trên vạn nẻo đường đời
Thoáng gặp những tấm áo mầu tươi
Chợt nhớ đâu xa từ thủa ấy
Tuổi mới đôi mươi bước vào đời

Trải bao mùa phượng cháy đỏ trời
Bao mùa thu vàng lá rụng rơi
Bao mùa đông đến mù sương lạnh
Là bấy nhiêu mùa phấn - bảng thôi !

Hạnh Nguyên: 18-11-2016

.
.
.