Hạ nồng nàn cơn giông chiều nhức nhối
Xé không trung tiếng sấm động liên hồi
Dưới vòm cây dáng ai liêu xiêu đợi
Giông gió chiều hè một em đứng đơn côi
Hạ đỏ trời hoa rụng tựa mưa rơi
Bên xác hoa ai thẫn thờ tiếc nuối
Trang vở cũ cánh hoa xưa ép vội
Đã phai màu thành vết cứa không nguôi
Hạ xanh ngời từng phiến lá sen tươi
Búp sen nõn như ngón tay người đẹp
Dưới tán xanh từng cánh hoa khép nép
Hương dịu êm lan tỏa khắp mặt hồ
Hạ cuối mùa cỏ rối đã dần thưa
Bông lau trắng cũng không còn khoe sắc
Chiều bâng khuâng một mình ai trầm mặc
Hoài nhớ một thời lơ đãng ngắm mưa rơi.
Hạnh Nguyên: 7/15