MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/1/14

VỀ ĐIỀU TA MUỐN VIẾT


Ta muốn viết những dòng nhắn gửi
Về mùa xuân đang rất vội quay về
Những mầm xanh lấp ló triền đê
Chiều cuối năm nắng hanh vàng đắm đuối

 Mê mải ngắm nhìn giỏ cam buồng chuối
La liệt bày hàng chợ tết bán buôn
Cành quất, cành đào, hoa huệ, hoa giơn
Và ánh mắt đắm say gốc mai vàng khoe sắc.

 Ta muốn viết về mùi thơm ngọt, ngát
Thoang thoảng bay khi bất chợt em qua
Con gái Vua Hùng đất tổ thướt tha
Nụ cười duyên sáng bừng như nắng

 Ta muốn lang thang dọc con đường trắng
Nơi góc phố nào quen bước bàn chân
 Một chiếc lá rơi khiến ta chợt bần thần
Phải nơi ấy đã có lần anh tới.

Hạnh Nguyên: 27/1/14

7/1/14

BỐ TÔI

BỐ TÔI

 Bố tôi tuổi tám mươi ba
Chân run tay chậm mắt nhoà thời gian
Đuổi Tây đánh giặc kiên gan
Bắp tay mảnh đạn còn găm chẳng lành

 Một thời gian khó chiến tranh
Cả dân đói khổ bố dành nuôi con
Ốm đau khiến bố già hơn
Mái đầu tóc bạc da nhăn đồi mồi

 Bữa cơm ăn uống vãi rơi
Bước đi chập chạp bố ngồi co do
Ngày đông mưa rét buồn so
Điều hoà máy sưởi vẫn lo tuổi già

 Tôi nhìn bố muốn khóc oà
Ngày xưa tôi nhỏ bố là tấm gương
Giờ đây lòng nghẹn ngào thương
Ước mong bố được thọ trường bách niên.

 Hạnh Nguyên: 6/1/14
 

3/1/14

TỜ LICH CUỐI CÙNG


















 TỜ LỊCH CUỐI CÙNG

Xoè bàn tay ngập ngừng không muốn xé
Tờ lịch cuối cùng năm cũ giữa mùa đông
Đường phố ồn ào nghe tiếng pháo bì bùng
Lũ trẻ dại khờ biết cấm mà vẫn nổ

 Bâng khuâng khi thấy mùa qua ngõ
Gió chẳng còn như thủa nhỏ dại khờ
Tung tăng giỡn đùa cùng giá lạnh
 Thổi khói lên trời cười ngu ngơ

 Sương muối giăng giàn trầu không héo úa
Ngày cuối cùng của năm lùi dần
Thấy cõi lòng chợt se thắt bâng khuâng
Giọt nước mắt tiễn ngày về dĩ vãng

 Tờ lich cuối cùng lật bay như muốn nhắc
Đã sắp xa rồi kỷ niệm cuối mùa đông
Thổn thức bần thần dõi mắt xa trông
Ôi nhanh thế đã ngày cùng năm cũ

 Qua một năm với bao niềm thương nhớ
Với biết bao điều trăn trở chờ mong
Tờ lịch cuối cùng trong ngày giữa mùa đông
Nâng niu mãi chần trừ không muốn xé.

Hạnh Nguyên: 31/12/13 

.
.
.