Đã có thời chúng mình rất yêu nhau
Những khát khao luôn nồng nàn cháy bỏng
Những nhung nhớ luôn ngọt ngào ấm nóng
Trái tim dại khờ luôn loạn nhịp vì yêu
Níu người ở lại, giữ được kẻ đi đâu
Câu biển cạn đá mòn trở nên sáo rỗng
Khao khát ngày xưa giờ thành vô vọng
Cánh tầm xuân cũng héo úa lụi tàn
Trời chẳng thương nên gieo mãi trái ngang
Xui khiến làm chi mối tình riêng mộng ảo
Duyên chẳng tròn duyên như mùa giông bão
Chạnh lòng buồn nghe ai hát lý thương nhau
Mình mãi đi tìm qua biển rộng sông sâu
Ngàn dặm đường xa, qua cả vòng trái đất
Đã đi qua nửa đời người khắc nghiệt
Mới được gặp nhau yêu như mối tình đầu
Trời chẳng thương nên hoá trận mưa ngâu
Gây nỗi sót xa đau mãi ngày tháng bẩy
Thương rất nhiều vẫn ngậm ngùi chia rẫy
Biến thành mưa bong bóng giữa dòng sâu .
Hạnh Nguyên: tháng 8/13