MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

31/12/11

HÃY NHỚ LẤY EM

Năm mới Nhâm thìn HN xin tặng các bạn blog câu chuyện tình về một loài hoa đẹp với lời nhắn gửi thiết tha - Do not forget me. 

 XIN ĐỪNG QUÊN EM! 
 Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa, 
 Vào một một ngày xuân đẹp đầu mùa 
 Có một đôi tình nhân dạo chơi bên suối 

 Nơi những bông hoa cánh tím mỏng manh 
 Rất đẹp mọc thành từng mảng dày bất tận 
 Tất cả các bông hoa Đều vươn mình về phía dòng nước biếc, 
Như thể muốn soi xem mình kiều diễm mức nào. 

Cô gái trầm trồ thấy loài hoa đẹp 
 Bèn nhoài người định hái tặng người yêu, 
Chàng trai đang mải ngắm dòng thác đổ trên cao. 
Không hề biết tấm lòng người con gái 

Chẳng may hoa quá xa làm cô trượt ngã, 
 Và chỉ trong nháy mắt, Dưới dòng sâu đã mất dạng bóng cô, 
 Chỉ còn lại một nhành hoa gãy với lời vọng lại: 
 Xin đừng quên em!. Anh nhé - Đừng quên ! 

 Và từ đó theo lời dặn thiêng liêng 
 Đã trở thành tên riêng của loài hoa - Violet 

 Hạnh Nguyên : 31/12/2011

30/12/11

CHIỀU CUỐI NĂM

Những ngày cuối năm ...

 Vứt buồn lại một ngách con đường 
 Em đi… Theo cơn gió sớm mai, theo con nắng 
 Cùng trăm thứ lo toan, nghìn điều mua sắm 
 Những thường tình tất bật cùng bao hứa hẹn, đợi chờ… 

 Em đi… Tìm lại một mình trong ngách nhỏ 
 Tung những hòn cuội ký ức Ðếm thời gian… 
 Từng con sẻ bé loi choi nhặt rêu trên mái ngói 
 Chẳng cần biết xuân - hạ - thu - đông… càng không biết Tết 

 Ngách nhỏ em ngồi Vừa hình dung em vừa hát nghêu ngao… 
 Làm giật mình con dế ngủ ngày gáy vang giấc mơ màu cỏ biếc… 
 Ðùa đám lá khô cong sắc úa 
 Em thử tìm một dòng ký ức. một dòng tóc thanh xuân 

 Tìm một “mùa cây trái thơm tho” Em tìm … 
 Chỉ hút mắt con ngõ thênh thênh đầy gió 
 Và một bầy trẻ nhỏ 
 Lô xô khoe áo mới trong chiều… 

Ngày cuối năm Mỗi người mỗi đắn đo 
 Mỗi người một toan tính 
 Chẳng ai kịp lắng nghe tiếng nói của ai 
 Chẳng ai kịp đợi chờ hơi thở của ai… 

 Tất cả… Không chỉ riêng em - thơ em… 
 Cũng bị cuốn quay vào chốt xoáy đời sống mù mịt
 Riết ráo bánh xe lặng nghe đêm trừ tịch… 
 Ngày cuối cùng của năm cũ Vứt lại em một ngách con đường 

 Em đi…

30/12/2011

21/12/11

VIẾT TẶNG ANH BỘ ĐỘI

VIẾT TẶNG ANH BỘ ĐỘI 

 Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều 
 Bóng dài trên đỉnh dốc cheo leo 
 Núi không đè nổi vai vươn tới 
 Lá ngụy trang reo với gió đèo 

 Thủa còn đi học mỗi khi thầy ra đề bài viết về hình tượng người Lính trong văn học. Mình thường mang câu thơ ruột này ra để mở đề. Vần thơ mang vẻ đẹp vô cùng lãng mạn của người lính. Trong cái nắng chiều bảng lảng. Nơi đỉnh núi mù sương. Hình ảnh anh bộ đội như sừng sững trước dốc núi non ngàn. Viết về anh hôm nay những người lính thời bình là những chiến sĩ trên mặt trận xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Những người lính giúp dân cấy lúa trồng khoai. Giúp bà con vượt qua bão lũ, cũng không thiếu gian nan và cả hy sinh tính mạng. 
Người lính dù ở vào thời nào cũng mang vẻ đẹp oai phong lẫm liệt. Ai đã từng đọc "Chinh phụ ngâm". Ai đã từng cất tiếng hát "Lời người ra đi". Đều mang tâm trạng kính phục trân trọng những chiến sĩ ra đi vì đất nước và cảm thông sâu sắc đến những người vợ lính. Dù không trực tiếp chiến đấu nhưng cũng hy sinh tất cả. 

Hạnh phúc lứa đôi, tuổi xanh cho một nghĩa cử cao đẹp vì tổ quốc hy sinh. Viết về các anh là viết về những chàng trai chân chất. Về những tinh hoa của đất của trời, những con người làm nên lịch sử của một thời đại vĩ đại, thời đại Hồ Chí Minh. Những chàng trai không tiêc tuổi thanh xuân hiến mình cho sự tồn vinh của cả một dân tộc. Những người lính dù hy sinh gian khổ, dù biết sẽ chịu nhiều thiệt thòi vẫn tiến lên phía trước 

 Nếu được làm hạt giống để mùa sau 
 Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa 
 Vui gì hơn làm người lính đi đầu 
 Trong đêm tối tim ta làm ngọn lửa 

 Anh giải phóng quân ngày nào “vẫn đôi dép lội chiến trường” hôm nay thực sự được hình tượng hóa, hơn thế, được lý tưởng hóa mang vóc dáng như một dũng sĩ thời đại: “Thuở anh đi, sắc nhọn ngọn tầm vông Giản dị như chàng trai làng Gióng” 

 Hạnh Nguyên: 21/12/2011

11/12/11

KỶ NIỆM DỊU ÊM

KỶ NIỆM DỊU ÊM 

 Anh Nhớ không anh kỷ niệm chúng mình 
 Ngày gặp gỡ trong một chiều nắng đẹp 
 Gió hanh hao khi mùa đông vừa đến 
 Giữa rừng người em tìn thấy tên anh 

 Anh bật cười khi em hỏi rất nhanh -
Có quen được không ? trả lời ngay nhé! -
Người ở đâu sao nghe mà hách thế! 
 Cứ như lời ông tướng với binh nhì 

 Em ngượn ngùng chẳng còn biết làm chi 
 Vì em thấy mình thật là vô cớ 
 Đành cười trừ lảng chuyện nói vu vơ 
 Rằng em mong rồi sẽ đẹp như mơ! 

 Chiều đầu đông nắng đẹp đến bất ngờ 
 Tạo hóa đã khiến xui đôi mình sát lại 
 Em và anh hai phương trời xa ngái 
 Đã trở thành đôi tri kỷ tri âm 

 Tháng ngày qua bao hạnh phúc êm đềm 
 Gặp gỡ giờ đây trở thành kỷ niệm 
 Lưu giữ trong câu chuyện tình lưu luyến 
 Của hai người như một khúc tình thơ.
 Em đắm chìm trong vòng tay thương nhớ 

 Một năm qua chan chứa yêu đương 
 Ta bên nhau hạnh phúc vô thường 
 Mầu nhung nhớ mãi ngời trong khóe mắt. 

       HN 11/12/11

6/12/11

NGÀY XA EM



EM XA RỒI

 Em xa rồi chỉ còn lại mình anh 
Đứng lặng lẽ nhìn theo con nước chảy
Dòng sông đời đi qua miền khát cháy 
Có ai đã hai lần được tắm một dòng sông 

Em xa rồi anh dõi mắt ngóng trông 
Lưu giữ mãi dáng hình em bé nhỏ 
Mái tóc em bồng bềnh bay theo gió 
Trải mênh mông về phía cuối con đường 

Em xa rồi để lại nỗi nhớ thương 
Xe sắt lòng anh đêm dài không ngủ 
Hơi ấm làn môi em nụ hôn anh nhớ 
Mùi thơm em vẫn ngan ngát quanh mền 

Em xa rồi anh lại bước trênh vênh 
Lac lối chiều đông tìm trong kỷ miệm
 Dấu chân em còn đây lưu luyến 
Chỉ còn lại mình anh cúi nhặt đem về 

HN/ 25/12/11

4/12/11

HEO MAY VÀ NỖI NHỚ

HEO MAY VÀ NỖI NHỚ

 Gió gì như thể heo may
Lại như gió bấc những ngày giữa đông
Lai rai mưa giắc vào lòng
Sợi thương sợi nhớ sợi buồn vẩn vơ

 Ngập ngừng một cánh cửa mơ
 Để con tim cứ tương tư tròng trành
Lưa thưa mưa vẫn buông mành
Ngát thơm mỗi tối mấy nhành dạ hương

 Sớm chiều vắng bóng người thương
Tri âm tri kỷ dễ thường mấy ai
Ước gì mỗi một sớm mai
Bên anh chung bước sánh vai đôi mình

 Trách bà nguyệt lão vô tình
Se duyên mà lại để mình vẫn xa
 Làm cho mỗi buổi chiều tà
Nhớ nhung vấn vít lòng ta rối bời

 Nhớ sao là nhớ người ơi....

HN - 4/12/11
 

.
.
.