" Nếu mai em chết anh có buồn không …" Lời bài hát như một vết cứa. Hoàng hôn dần buông xuống. Chiều đầu đông hưu quạnh. Trong quán cà phê nhỏ ven sông càng khiến cho nỗi buồn đăc quánh. Lác đác những cặp đôi đang dìu nhau dạo bước trên con kè đê sông hồng. Dưới sông ánh mặt trời lãng đãng. Con đò buồn vỗ mạn nước như than khóc rỉ rả. Tách cà phê đắng ngắt nhỏ từng giọt , từng giọt. Bài hát cứ cứa mãi, cứa mãi không nguôi vào trái tim đau khổ “ Sao anh không đến khi em còn sống - sao anh không nghĩ khi đời tuyệt vọng. Phố đông có người ta vui - còn em một bóng trông mong”. Ừ nhỉ một bóng trông mong. Cái mong ngóng ngày nào cũng diễn ra như thể không có nó thì ta sẽ chết. Vậy nếu ta chết thật thì sao? Anh có khóc không??? Màn đêm buông xuống mới 6h thôi mà sao đã thấy mù mịt bóng đêm. Mùa đông đang len lỏi vào từng thớ da thớ thịt. Chợt thấy rùng mình ớn lạnh phải chăng là cái lạnh của tiết trời hay cái lạnh của đơn côi thấm vào da thịt? “ Lỡ mai em chết anh khóc nhiều không? sao không âu yếm khi em còn sống…” Thì đấy đã nghe, đã nhìn thấy giọt nước mắt đắng đang nhỏ giọt xuống ly cà phê tí tách. Hãy nếm đi giọt nước mắt của anh. (một chiều đầu đông buồn) HN: 25/10/11