Thành bệnh mất rồi có lạ đâu em
Từ thủa hồng hoang cha mẹ sinh thành
Ngấm vào máu chàng A đam nguyên thuỷ
Chẳng thể làm ngơ trước đường cong tuyệt mỹ
Một mắt xanh vừa liếc xéo đưa tình
Cũng không dấu nổi ánh nhìn rạo rực
Khuôn ngực căng đầy vừa lướt nhẹ qua anh
Đa tình là anh thế đó em ơi
Nhưng với anh em vẫn là số một
Vì lẽ ấy em đừng buông tay nhé
Đừng quá giận hờn mà từ bỏ nghe em
Đừng quá giận hờn mà lại cách xa anh
Bởi với anh em luôn là lẽ sống
Em là cả mùa xuân ước vọng
Là vui buồn là hạnh phúc của anh
Đừng giận hờn mà từ bỏ nghe em
Không có em đời anh luôn cô quạnh
Dẫu có thể yêu ngàn lần đi nữa
Cũng không bằng em hiền dịu của riêng anh..
Hạnh Nguyên: 26/3/11