MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

5/3/16

NỖI BUỒN NÀO?!!!

NỖI BUỒN NÀO???!

Nỗi buồn nào để lại phía trời em
Khi mùa xuân không cùng ai dạo phố
Phải chăng đã qua mùa lá đổ
Gió phôi phai theo lá cuốn cuối gành

Nỗi buồn nào để lại phía trời anh.
Phải chăng đó là lời em hứa.
Sẽ chẳng khi nào rời xa anh nữa.
Dù hôm nay lời hứa chửa phai phôi !

Có nỗi buồn nào trong đêm chơi vơi.
Khi ánh mắt em long lanh như hồ nước.
Hai con người cùng rủ nhau đếm ngược.
Yêu, Không yêu! trên thanh gỗ ghép cầu.

Có nỗi buồn nào se thắt thẳm sâu.
Trong ngày mưa ngâu đẫm trời tháng bảy.
Nơi trời em nỗi buồn là anh đấy.
Nơi mái tóc dài không trói được bùa yêu.

Hạnh Nguyên: 2/3/16

.
.
.