MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

12/7/15

HUYỀN THOẠI HOA CỎ MAY

HUYỀN THOẠI HOA CỎ MAY 

 Gió nhè nhẹ thổi ven bờ sông vắng 
Con đường đê nở tím hoa may. 
Loài hoa cỏ trên bến chiều bịn rịn, 
Âm thầm thôi, mãnh liệt sống bên đời. 

 Kể em nghe truyện cổ tích xa xôi 
Về loài hoa thuỷ chung son sắt. 
Năm xưa vốn con nhà khuê các. 
Duyên trời se sắp đặt lấy chồng nghèo. 

 Không đành lòng thấy vợ trẻ gieo neo 
Chàng trai mồ côi làm nghề đốn củi 
Quyết trí ra đi mong tìm nguồn sống mới 
Thật đủ đầy cho vợ hiền vì mình đã hy sinh 

 Nhiều năm trôi qua rồi chồng vẫn bặt tin. 
Nàng cất bước ra đi để tìm người yêu dấu... 
Trải đói rét cơ hàn ốm đau kiệt sức. 
Nàng gục xuống bên đường và biến thành hoa. 

 Hoa như chiếc kim cứa vào tim ứa máu 
Như ánh mắt chờ mong đau đáu. 
Như màu tím thủy chung mà nàng nung nấu 
Với niềm tin tình yêu chân thực trên đời. 

 Hoa cỏ may dù khắc nghiệt chơi vơi. 
Vẫn nảy nở sinh sôi vẫn tím màu chờ đợi 
Vẫn bên sông níu chân người đi tới 
Vẫn hỏi thăm người đi xưa sao chửa thấy về? 

 Một mùa hoa cỏ may lại tím thẫm triền đê 
Lại nhớ chiều quê hoa vương đầy giăng mắc 
Nhớ cánh hoa phất phơ gió chiều xô dạt 
Như nhắc nhở người đi đừng quên mất lối về.

Hạnh Nguyên: 2013

4/7/15

VÌ SAO EM LẠI VÍ TÌNH YÊU LÀ BIỂN

VÌ SAO EM LẠI VÍ TÌNH YÊU NHƯ BIỂN?


 Đến tận giờ em mới hiểu vì sao
Người ta lại ví tình yêu với biển
Giữa mênh mông ngàn trùng xanh biếc
Sóng đùa vui tung bọt trắng thân tàu

Đến bây giờ em mới hiểu vì đâu
Trong xa cách lại nhớ nhau đến thế
Dưới biển kia chứa bao điều kỳ vĩ
Như tình yêu muôn thủa vẫn nhiệm mầu

Biển mênh mông ai hiểu được nông sâu
Cứ lênh đênh khiến lòng người say sóng
Tim loạn nhịp cặp môi hồng nóng bỏng
Mắt dại khờ mờ mịt cả không gian

Và đến giờ em mới hiểu thời gian
Dẫu cay nghiệt khi xóa nhòa tất cả
Thì cũng chẳng khiến tình yêu gục ngã
Bởi lẽ vô cùng là biển mênh mông.

 Hạnh Nguyên: 13/6/15

.
.
.