MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

25/5/13

VÀI DÒNG VỚI BLOG

      Blog thân yêu ơi! Đã lâu rồi hầu như ta lãng quên blog, nơi lưu dấu bao nhiêu là kỷ niệm. Mỗi bài thơ mỗi trang viết là tất cả những tình cảm da diết mặn nồng mà ta dành cho blog. Thế mà ta lại lãng quên ư? Không đâu chẳng bao giờ ta quên. Nhờ có blog mà ta mới làm thơ, ta mới biết mình còn một khả năng tiềm ẩn đó là làm thơ. Dù biết rằng thơ của ta cũng chỉ là những câu văn có vần, mô tả cảm xúc của ta về hiện tượng sự vật mà thôi. Dẫu vậy thì cũng đã từng có lúc ta thầm tự hào là: Ờ nhỉ!!! thơ của ta cũng nhiều người thích đọc và chia sẻ đấy chứ!. 
     Ấy thế mà ta lại xao lãng bỏ rơi blog trong cô đơn lặng lẽ không ngó ngàng gì đến mấy lâu nay. Tại sao ư? Tại ta thấy buồn ta thấy những gì xung quanh ta bỗng trở nên vô vị. Những điều ta tin đã bị đánh cắp. Ta không nói blog đâu nhé đừng trạnh lòng!!!. Là ta nói đến những chuyện sảy ra với ta mấy lâu nay cơ đấy. Ta đã đánh mất lòng tin vào một điều chẳng đáng tin. Sự nhẹ dạ làm ta bị tổn thương ta cứ nghĩ mọi sự quan tâm thăm hỏi là tốt với ta đấy. Ai dè đó chỉ là giả dối. Kẻ hai mặt bao giờ cũng núp sau mặt nạ chân tình mà ta thì quá khờ để không nhận ra. Mà không phải đâu blog ạ. Có thể lúc đầu người ta cũng định bụng " Tốt " với ta đấy. Nhưng rồi vòng hào quang sáng lóe mắt đã như thỏi nam châm hút  lấy và họ quên mất cái chữ " ĐẠO " mà họ lúc nào cũng ra rả tuyên ngôn! 
     Ô! thật đáng nực cười thay. Ta chưa khi nào rao giảng với ai không biết ta có đức hạnh không nhỉ!? Blog ơi! ta có phải là kẻ ngốc không? Có người khuyên ta Đừng lấy thế làm buồn phiền, nhờ có chuyện mà mở mắt ra nhìn thấy sự thật của một vấn đề. Nhưng không buồn sao được chứ. Ta không giận blog đâu vì blog công khai mà.  Ai chẳng có quyền yêu thích hay không thích blog chứ nhỉ. Chỉ giận ta ngu si đi kể chuyện blog cho một kẻ không đáng tin cậy để rồi kẻ đó quay lại cắn vào mông ta mà thôi. Nhưng mà thôi blog ạ. Ta tâm sự với blog thế cũng thấy nhẹ lòng rồi đấy. 
       Ta tin chắc rằng kẻ đánh cắp lòng tin thì dù có bao biện thế nào cho hành động ấy cũng tự thấy hổ thẹn với chính mình và hổ thẹn với cả những gì đánh cắp được mà thôi. Có phải không blog thân yêu của ta. Hôm nay than khóc với blog một tý thế thôi nhé. Ta hứa rằng ta sẽ chẳng bao giờ quên và bỏ rơi blog đâu. Ta sẽ lại làm thơ lại viết để blog được ngày thêm đông vui nhộn nhịp nhé. Thân yêu!

9/5/13

TRÁI TIM TỔ ONG

TRÁI TIM TỔ ONG 













Em bảo rằng trái tim anh rất lạ 
Cứ chia ra như một cái tổ ong 
Khiến hờn ghen chứa chất trong lòng 
Thành lửa cháy trong tim em gào thét 

Em mát mẻ “ tim anh nhiều ngăn thế” 
Sẽ chẳng bao giờ biết buồn khổ đơn côi 
Mỗi một ngăn chứa một cuộc chơi 
Thế là đủ để cả đời vui vẻ !!!! 

Em đau đớn, em ngấm ngầm giằng xé 
Em một mình gặm nhấm nỗi hờn ghen 
Em bồn chồn ngồi đứng chẳng yên 
Như lên đồng giữa chiều mưa mùa hạ 

Cây hạnh phúc trải biết bao nghiệt ngã 
Giữa cuộc đời phần lớn chỉ khổ đau 
Trái tim tổ ong nào có lỗi gì đâu 
Chiu chắt dâng đời những vần thơ mật ngọt.

 Hạnh Nguyên: 8/5/13

3/5/13

EM HÁT RU ANH

EM HÁT RU ANH 













Bài hát nào em hát ru anh 
Câu dân ca xưa con tằm rút ruột 
Bến sông quê những ngày rét buốt 
Lặn lội thân gầy gánh gạo đầy vơi 


Câu hát nào em ru anh ơi 
Cánh cò khuya chập chờn hiu hắt 
Giấc mơ đêm thỏa thuê cơn khát 
Đong đầy vơi bịn rịn khúc giao mùa 

Câu hát nào lơi lả lúc ban trưa 
Chút oi nồng kéo cơn giông đầu hạ 
Bàn tay mẹ đưa quạt nan hối hả 
Nước mưa rơi hay giọt nước mắt trời 

Câu hát nào em ru à ơi 
Đưa tuổi thơ ta về nơi xa vắng 
Đưa giấc mơ anh về miền xanh thẳm 
Nơi có khóm tơ hồng trói bện mối tình ta. 

 Hạnh Nguyên: 3/5/13

.
.
.