MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

27/7/11

BIỂN CHIỀU


Chiều trên biển gió mơn man tóc rối Phía xa kia thấp thoáng những cánh buồm Thương người bạn vừa đi xa mãi mãi Nên thơ viết nửa chừng dang dở buông xuôi 
Biển chiều nay vẫn sóng vỗ không nguôi 
Vẫn cồn cào vẫn đắng cay chát mặn Bão chưa đến nên lòng biển lặng Cứ thẳm sâu như ánh mắt em nhìn 
Biển chiều hè chật chội người len Đôi từng đôi dìu nhau trên biển biếc Nước lóng lánh sắc chiều trên biển Hạnh phúc nào bằng tay nắm chặt trong tay Vẫn mình em trên bãi biển chiều nay Chợt thấy nhớ thấy thương mà thấy tủi Không có anh giữa muôn trùng sóng dộiNên bàng hoàng nghe câu hát người ơi 
Chiều hôm nay bãi biển rất đông người 
Con hà đá cứa bàn chân bỏng rát Em bỗng ước mình hóa thành bờ cát Trải dịu dàng êm ái dười chân anh. 
                     ĐS 27/7/11

25/7/11

THỜI HOA ĐỎ



Đã qua lâu rồi thời hoa đỏ Vẫn ngấm ngầm vết sẹo chiến tranh Con của bao người, của chị, của anh Đang còn đó cái cười không duyên cớ. 
Vẫn còn đó vết chân tròn trên cỏ Trái nắng trở trời nhức nhối vết thương Đất nước ngàn năm dấu sẹo chiến tranh Đăm đắm ngóng trông thẳm sâu mắt mẹ 
Chờ đợi đã quen hóa thành tô thị Người vợ ngóng chồng mòn mỏi ngắng mưa Chiếc áo dành hơi vải đã mục thưa Năm tháng dẫu quên thề hẹn xưa nguyên vẹn 
Tôi chỉ biết cúi đầu thành kính 
Trước anh linh người vì nước quên mình Xin sẻ chia với bao liệt nữ trung trinh Dành trọn xuân thì cho người không trở lại.

22/7/11

SA PA ĐÊM NHỚ

Em biết rằng em trở nên yếu đuối
 Không chịu nổi ngày dài vời vợi cách xa
 Em sợ khoảng khắc trái tim trống trải
 Mỗi khi trở về chỉ có mình em

 Em lẻ loi lang thang trong đêm
 Hương hoa lan thoảng bay diu ngọt
 Đêm Sa pa sương mờ giăng lạnh
 Em một mình dạo gót mong manh

 Em cố tình không nhắc tên anh
 Cố tình quên để con tim hoang hoải
 Nhưng nỗi nhớ càng làm dày thêm mãi
 Duyên nợ rồi giăng mắc khôn nguôi

 Chợ tình đêm nay chẳng có người mua
 Trai gái vùng cao không còn vui đêm chợ
 Chẳng còn tình yêu chẳng còn nhung nhớ
 Những mối duyên huyền thoại đã xa rồi

 Lạc lối về đêm chân dạo gót đơn côi
 Nhà thờ đá uy nghiêm mà trống vắng
 Tiếng khèn lá trai Mèo thêm da diết
 Hờn giận bạn tình năm cũ đã vội quên

 Em một mình dạo gót trong đêm
 Một mình …một mình …trong giận hờn và nhung nhớ

Hạnh Nguyên: 21/7/2011

17/7/11

MỘNG MỊ SA PA



Tạm biệt nhé Sa Pa xinh đẹp Cô gái Mèo e lệ dưới vành khăn Em bước đi sung sính váy tầng Đôi má ửng hồng như say men rượu 
Tiếng khèn lá chàng trai H’mông mời gọi Phiên chợ tình ai đang đợi kìa em? Chiều Sa Pa như vừa mới nắng lên Tôi lang thang ngắm nhà thờ bằng đá 
Những dãy hàng thổ cẩm đan xen kỳ lạ Cụ già mời tôi mua tuổi gần với đất trời Người miền cao thân thiện vui tươi Đôi tay nhăn nheo mầu chàm xanh đẫm 
Tôi trốn gió trăng trốn u phiền sầu muộn 
Tìm đến đây miền sơn cước huy hoàng Gặp đứa bé nghèo chân mất ngón mà thương Thấy nỗi đau bỗng trở nên bi lụy 
Ôi sa pa chiều hè mộng mị 
Tưởng chừng như an ủi những ưu phiền Bỏ thị thành tìm một chốn bình yên Vẫn đè nặng trong tim nỗi niềm trắc ẩn. 
                     SP 17/7/11

10/7/11

NGƯỜI DƯNG

Sao cứ giận người dưng thật lạ
 Có đáng chi đâu một góc nhỏ ven đường
 Nơi ẩn dấu bao nhiêu là phiền muộn
 Những lọc lừa dối trá bon chen

 Em sao lại cứ giận người dưng
 Vẫn xẹt qua cuộc đời em bằng cơn gió độc
 Vẫn dối gạt em bằng mưu mô phản phúc
 Đừng hoài lòng mà bực tức người dưng

 Có đáng gì đâu sao lại giận người dưng
 Trái tim em đã quá nhiều đau khổ
 Yêu thương giận hờn luyến lưu từ giã
 Chật trội quá rồi chẳng thừa thãi đâu em

 Đừng phí hoài đi giận dỗi người dưng
 Thời gian quý lắm sao em đành lãng phí
 Hãy giành trọn cho người em yêu quý
 Biết yêu em và biết được em yêu.!!!
HN: 10/7/11

6/7/11

XE ÔM

Giữa trưa hè trời như đổ lửa
Chàng xe ôm lẽo đẽo trên đường 
Lữ khách dung dằng nửa đi nửa ở Lạnh lùng không một chút băn khoăn
 Giữa cuộc đời bao chật vật khó khăn  Chàng xe ôm kiếm ăn tất tả Một lữ khách bộ hành xe hàng vừa trả Cả chục người chen lấn mời chào
Đi không em, ông bà , chú bác iền bao nhiêu? Tôi lấy rẻ thôi mà Cứ lẽo đẽo đi theo cứ mời chào lơi lả Khách vẫn lạnh lùng chẳng thèm nói năng chi
Trên con đường đầy nắng ban trưa Tôi chạy xe thật nhanh mong về thật lẹ Trốn cái nắng trong căn nhà mát lạnh Thương chàng xe ôm có mời được người đi?


.
.
.