MÙA LÁ VỠ

Đâu một thời những bối rối ngây thơ,

Nhặt lá khô khẽ ép vào trang vở....

Bài thơ viết đầu tiên vẫn còn dang dở,

Đoạn cuối cùng đành lỡ nhịp đa đoan...

XIN ĐƯỢC LÀ TRI KỶ Ở LÒNG NHAU

Xin được làm tri kỷ của anh thôi

Để được nghe buồn vui anh chia sẻ

Dù có thể suốt cuộc đời em sẽ

Dấu mình trong con mắt bao người

ĐỪNG QUÊN EM NHÉ ANH

Đứng quên nhé dù mai này đời thực

Anh và em chưa thể bước chung đường

Hai phương trời vẫn vời vợi nhớ thương

Nguyện mãi mãi tình em không thay đổi...

CÒN MÃI DẤU YÊU

Chẳng thể nào quên được đâu anh

Mỗi kỷ niệm bên nhau còn lưu dấu

Này mắt môi này nụ hôn đắm đuối

Này đây vòng tay xiết chặt yêu thương...

TRĂNG KHUYẾT

Sương lạnh em hao khuyết bao lần

Đâu phải bởi trăng đêm nay không trọn

Câm lặng dưới màn đêm không người đưa đón

Trăng hay em hai nửa vẫn không đầy...

25/4/11

HÈ VỀ

HÈ VỀ

Bất chợt nghe tiếng cuốc kêu khan
 Như ấm ức một lời than giã biệt
 Đêm bão giông ta chờ mong chẳng đến
 Sao vội sang ngang dục giã hè về

 Chiều bâng lâng nắng trải dọc sườn đê
 Con đò nhỏ lững lờ ai dời bến
 Lữ khách dùng dằng lòng bao lưu luyến
 Chia tay bến mơ hẹn sớm trở về

 Kìa cái nắng chiều quê như núi lại người đi
 Cánh cò trắng bay về đâu mải miết
 Dòng sông bỗng sẫm mầu li biệt
 Cánh diều chiều lạng gió chao nghiêng

 Ôi tháng tư đã lặng lẽ gần bên
Con đường vắng có ngày nào em bước
Hoa sim tím như áo em thủa trước
 Một tiếng lá rơi se sẽ gọi hè về
Hạnh Nguyên:

22/4/11

EM NHỚ ANH ƠI EM NHỚ

EM NHỚ ANH ƠI EM NHỚ

Sao không về anh ơi ! dù chất chồng nỗi nhớ
 Thời gian không chờ đợi bao giờ
 Mỗi ngày qua hạnh phúc cũng rời xa
 Bởi cuộc sống với trăm ngàn trắc trở

 Ai biết được sẽ còn bao lâu nữa
 Cao xanh kia sẽ triệu gọi ta về
 Còn được mỗi ngày mở mắt thấy bình minh
 Hãy dành cho nhau thật nhiều anh nhé

 Em chẳng cần bạc vàng cao sang quyền quý
 Chỉ cần thời gian và tình yêu bất tận của anh
 Anh yêu ơi với em anh là người duy nhất
 Dành trọn cuộc đời ta này dâng hiến cho nhau.

 Hạnh Nguyên: 22/4/11

19/4/11

XUÂN CÓ TAI LAI

Đã cuối xuân rồi bao kỷ niệm trong một mùa xuân nhiều hạnh phúc. Muốn níu giữ lại mãi những ngày xuân hạnh phúc bên anh.
 Em đưa tay níu lấy nàng xuân Cái cổ kiêu xa trắng, trắng ngần  Xuân đến vô tình không ước hẹn  Mà người trong mộng mãi chờ xuân 
Em ngỡ xuân rồi sẽ mãi xuân  
Cho dẫu bàn tay vướng bụi trần Vẫn níu cành xuân xanh lộc biếc Đem tình xuân trải với nước non 
Em muốn xuân rồi lại tái xuân 
Cho đầu ai bạc lại tốt xanh 
Cho cau trải nắng hong tóc ướt 
Cho má em hồng anh muốn hôn 
Em biết dù xuân chẳng tai lai 
Thì em vẫn đẹp mãi xuân này 
Vẫn còn mộng ước tình xuân ấy 
Anh vẫn yêu em mỗi mỗi ngày 

Rồi cũng đến ngày xuân bước đi 
Bỏ lại sau lưng tuổi xuân thì 
Bỏ cả buồn vui cùng u uẩn 
Rồi sẽ một ngày xuân bước đi…

13/4/11

CHIA TAY THÁNG BA

Cứ ngỡ tháng ba hoa gạo cháy
 Cho góc trời đỏ rực yêu thương
 Chiều nay đi đi mãi con đường
 Nơi em đã cùng anh sánh bước

 Cây gạo bỗng trở nên cô độc
 Thân sù xì gai góc rêu phong
 Hoa không nở góc trời không cháy đỏ
 Bởi không có anh cùng dạo gót trên đường

 Đã qua mùa hoa gạo rồi anh
 Góc vườn khuya đã không còn hương bưởi
 Nhành dạ hương cũng chẳng thơm mỗi tối
 Hoa sữa thôi rơi dọc lối em về

 Văng vẳng đâu đây tiếng cuốc gọi hè
 Rét nàng Bân đã vào hồi giã biệt
 Chia tay tháng ba bồi hồi lưu luyến
 Vội vã xuân qua em đón tháng tư về

Hạnh Nguyên: 12/4/2011

10/4/11

ĐÊM CÔ ĐƠN

Sao anh không về với em
 Sao anh để em một mình
Đêm cuối đông lạnh lẽo
 Ước một bàn tay ấm êm

 Hơi ấm ngày nào chưa quên
 Ai người cho em ngọn lửa
 Trái tim cô đơn quạnh quẽ
 Héo khô tàn úa vô hồn

 Vẫn biết có một con tim
 Luôn hướng về em đau đáu
 Vẫn biết có một tâm hồn
 Luôn nhớ về em khắc khoải

 Tại sao vẫn xa nhau mãi
 Nhớ nhau không nói nên lời
 Trái tim vẫn luôn tự hỏi
 Tại sao tại sao anh ơi

5/4/11

KHÔNG QUÊ HƯƠNG


Tôi là kẻ lang thang không quê không quán
Theo mẹ theo cha từ thủa lọt lòng
Manh áo miếng cơm chiến tranh ác liệt
Đời công chức nghèo đi khắp chốn cùng nơi

Tôi không biết quê những bờ liễu dặng mùng tơi
Không biết lội sông những trưa hè nắng lửa
Không biết đồng sâu mỗi mùa cấy lúa
Không biết lạnh run người khi lội ruộng mùa đông

Tôi không biết quê mỗi buổi hoàng hôn
Làn khói lam chiều tỏa dài cuối xóm
Tiêng lộc cộc chuồng trâu cài văng đóng cổng
Đêm mượn trăng trời làm đèn thắp ngoài sân

Tôi không biết quê từ thủa hoa niên
Cuộc sống thị thành áo khăn chải chuốt
Không biết người nhà quê khó khăn thường nhật
Bưng bát cơm đầy thương hạt lúa quê tôi.

                  Hạnh Nguyên:5/4/2011

1/4/11

KY ỨC MỘT NGƯỜI ĐIÊN

      KÝ ỨC MỘT NGƯỜI ĐIÊN

Có một người cứ ngồi cười lặng lẽ
Giữa đất trời không nói chỉ cười thôi
Cho tan hết những u buồn thăm thẳm
Chiếc hôn xưa như vực soáy bên đời

Có một thời người mơ ước chung đôi
Cũng nhớ nhung cũng giận hờn giữ dội
Cũng ghen tuông cũng khảo tra dò hỏi
Ta yêu rất nhiều người có thật yêu ta

Có một thời hạnh phúc đã mỉn cười
Đến bên ta vỡ òa như sóng biển
Ta ríu rít bên người tình lưu luyến
Vô tư nói cười không hề biết mình điên

Có một thời ta không biết mình điên
Giữa thinh không ta cứ cười nghiêng ngả
Ai tống biệt ai suốt đời xa ngã
Hóa đá mất rồi tất cả mộng mà thôi

Hóa đá mất rồi ta lê bước đơn côi
Góc khuất cuối đường phất phơ tà áo chật
Như chỉ có mình ta trên đường đời duy nhất
Ta mơ màng nghe ký ức người điên.


              Hạnh Nguyên : 1/4/211

.
.
.